- Trang chủ
- Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
- Chương 93: Bồi ăn, bồi ở, bồi học
Chương 93: Bồi ăn, bồi ở, bồi học
Truyện: Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Tác giả: Bách Hộ Thiên Đăng
- Chương 1: Ăn bằng mắt
- Chương 2: Anh trai gọi điện
- Chương 3: Hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 4: Áo chín nghìn chín, bao luôn tiền ship
- Chương 5: Cậu ở dưới lầu nhà anh trai cậu?
- Chương 6: Bị em trai mình chê eo quá to
- Chương 7: Buổi tối cùng nhau ăn cơm
- Chương 8: Bị nhốt trong phòng tối
- Chương 9: Giận
- Chương 10: Thật sự ăn một bữa tiệc lớn
- Chương 11: Canh bò béo ngậy, cua cay thơm lừng
- Chương 12: Bệnh viện
- Chương 13: An Hứa Mạc yên tĩnh xem kịch
- Chương 14: Quan tâm bất ngờ
- Chương 15: Tài nguyên
- Chương 16: Bắt hải sản
- Chương 17: Bôi thuốc
- Chương 18: Đồ tham ăn nhỏ
- Chương 19: Ấm áp và lạnh lẽo
- Chương 20: Sức hút của An Hứa Mạc
- Chương 21: Yêu đương sẽ công khai sao?
- Chương 22: Chụp lén
- Chương 23: Cùng nhau lên Hotsearch
- Chương 24: Tiểu Mạc đang trong quá trình thăng cấp đánh quái
- Chương 25: Chu Cẩn Trầm cười lạnh một tiếng
- Chương 26: Giải thưởng
- Chương 27: Anh trai mạnh mẽ quá
- Chương 28: Lo lắng Cẩn Trầm bị bệnh
- Chương 29: Nam số 4
- Chương 30: Thử vai
- Chương 31: Cậu khóc một cái thử xem
- Chương 32: Lạnh như băng
- Chương 33: An Hứa Mạc nước mắt lưng tròng
- Chương 34: Dạ dày vương
- Chương 35: Mơ
- Chương 36: Hiện trường ăn vụng bị bắt quả tang
- Chương 37: Như thế nào để giúp em trai ăn no
- Chương 38: Buổi tối cũng cho em trai no bụng
- Chương 39: Lâm Thụy đã tỏ tình với tôi
- Chương 40: Vị thành niên không được uống rượu
- Chương 41: Cảnh 37 là gì
- Chương 42: Em trai eo mềm
- Chương 43: Tựa như một giấc mộng ngọt ngào
- Chương 44: Mây đen của An Hứa Mạc
- Chương 45: Bởi vì Mạc Mạc sẽ phát sáng mà
- Chương 46: Chọn Lâm Thụy hay tiểu An
- Chương 47: Nụ hôn bị anh trai bắt gặp
- Chương 48: Không hôn Lâm Thụy, hôn tôi
- Chương 49: Một làn gió thổi vào mặt tiểu Mạc
- Chương 50: Cậu quan tâm tiểu An như vậy
- Chương 51: Ảnh đế nhìn thẳng vào gã
- Chương 52: Anh trai rốt cuộc muốn hôn ai
- Chương 53: Trước khi quay phim cần ở cùng phòng
- Chương 54: Vừa ăn vừa trò chuyện buổi tối
- Chương 55: Luyện tập trước
- Chương 56: Hôn lại
- Chương 57: Mọi người đều biết chuyện
- Chương 58: Tin đồn nóng bỏng về cảnh hôn không đúng lúc
- Chương 59: An Hứa Mạc là vợ cậu à?
- Chương 60: Việc quay phim lại tiến thêm một bước
- Chương 61: Sau khi hôn xong thì lại sưng lên
- Chương 62: Môi sưng có được tính là tai nạn lao động không?
- Chương 63: Ý đồ - xin phép thông báo lại một lần
- Chương 64: Tôi cảm thấy anh không yêu cậu ấy
- Chương 65: Anh trai sẽ không thích cậu
- Chương 66: Không dám mơ thấy anh trai nữa
- Chương 67: Là anh trai mang đồ ăn đến
- Chương 68: Rốt cuộc có được ăn no hay không
- Chương 69: Có liên quan đến bệnh tình của Chu Cẩn Trầm
- Chương 70: Giữ An Hứa Mạc lại
- Chương 71: Vợ ra ngoài vụng trộm sinh con trai
- Chương 72: An Hứa Mạc không còn nhìn tôi nữa
- Chương 73: Cẩn Trầm uống say là đánh người
- Chương 74: Tối qua anh ngủ với ai?
- Chương 75: Hắn thật sự rất muốn gặp An Hứa Mạc
- Chương 76: Hắn chỉ muốn gặp em trai mình
- Chương 77: Anh trai cuồng em trai
- Chương 78: Tham gia chương trình và lộ trình diễn xuất
- Chương 79: Dục vọng xa lạ của anh trai
- Chương 80: Sau khi tỉnh dậy thì không thể nói nữa
- Chương 81: Một cú tỏ tình trực tiếp của anh trai
- Chương 82: Xem cảnh hôn của chính mình
- Chương 83: Chu Cẩn Trầm đã thay đổi
- Chương 84: Sinh nhật thật sự vui vẻ sao
- Chương 85: Nếu thích thì cứ nói ra
- Chương 86: Cậu ấy có thể hiểu được
- Chương 87: An Hà gọi điện
- Chương 88: Chu Cẩn Trầm đẩy cửa bước vào
- Chương 89: Tồn tại thật đau đớn...
- Chương 90: Không phải trạng thái bình thường
- Chương 91: Dù bị từ chối vẫn muốn theo đuổi
- Chương 92: Tôi từ bỏ
- Chương 93: Bồi ăn, bồi ở, bồi học
- Chương 94: Anh lo lắng cho em
- Chương 95: Sự kiện bất ngờ tiếp diễn
- Chương 96: Lộ ra chuyện của An Hà
- Chương 97: Câu chuyện kể trước khi ngủ
- Chương 98: Roi ngựa và tình địch
- Chương 99: Nhìn anh
- Chương 100: Muốn nghe giọng em
- Chương 101: Thông tin lần này thật sự quá nhiều (1)
- Chương 102: Thông tin lần này thật sự quá nhiều (2)
- Chương 103: Nói chuyện về chuyện đính hôn
- Chương 104: Với thân phận người bạn đời
- Chương 105: Khảo sát một chút có được không
- Chương 106: Bị anh trai bắt gặp
- Chương 107: Anh đúng là có ý đồ với em thật
- Chương 108: Tình cảm của em là của riêng em
- Chương 109: Một khối băng lớn
- Chương 110: Anh xin lỗi... vì đã đánh mất em nhiều năm như vậy
- Chương 111: Anh sẽ lau nước mắt cho em
- Chương 112: Thừa nhận anh là bạn trai [Hoàn chính văn]
- Chương 113: Phiên ngoại 1: Hoa hồng (1)
- Chương 114: Phiên ngoại 1: Hoa hồng (2)
- Chương 115: Phiên ngoại 1: Hoa hồng (3)
- Chương 116: Phiên ngoại 2: Muốn làm gì cũng được (Kết thúc)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Ba ngày sau, An Hứa Mạc ngồi trên chuyến bay đến thành phố B.
Đường Đường ban đầu cũng muốn đi theo, nhưng lần này An Hứa Mạc đi là để học chứ không phải nghỉ ngơi. Thời gian tới còn rất nhiều hoạt động và tin tức cần giải quyết, nên An Hứa Mạc không muốn người quản lý phải vất vả chạy qua chạy lại. Cuối cùng, cậu để Đường Đường ở lại thành phố S để yên tâm làm việc.
Nhưng cậu có thể từ chối Đường Đường, chứ không từ chối được một người khác.
Vừa lên máy bay, An Hứa Mạc đã bắt đầu hối hận vì đã đồng ý cho Đường Đường đặt vé khoang hạng nhất. Lúc đầu nghĩ rằng với mức độ nổi tiếng hiện tại, nếu ngồi khoang thường sẽ dễ bị chú ý và phiền phức, nên mới chọn khoang hạng nhất. Nhưng số chỗ trong khoang hạng nhất vốn không nhiều, dù không ngồi cạnh nhau thì chỉ cần liếc mắt cũng thấy nhau.
Hơn nữa, trước khi máy bay cất cánh, đã có người đến lễ phép đề nghị đổi chỗ với hành khách ngồi cạnh An Hứa Mạc.
Vị trí gần cửa sổ được đổi sang ghế hành lang, lại chẳng phải chuyện gì to tát nên hành khách kia vui vẻ đồng ý. Sau khi gật đầu đồng ý rồi, anh ta mới chợt cảm thấy người đề nghị đổi chỗ trông thật quen mặt.
Người đổi xong chỗ ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh. An Hứa Mạc cũng không thể giả vờ không thấy, chỉ nhỏ giọng chào hỏi rồi giơ tay gọi tiếp viên hàng không lấy chăn và gối cổ.
Nhưng dù là An Hứa Mạc chủ động giả vờ ngủ thì người ngủ trước lại chính là Chu Cẩn Trầm.
An Hứa Mạc không bịt mắt, quay sang liếc nhìn người đàn ông một cái. Tư thế ngồi thẳng, gương mặt điển trai, đường nét sắc sảo, chỉ là dưới mắt hiện lên chút quầng thâm xanh nhạt.
Cậu thiếu niên khẽ cắn đầu lưỡi, không cắn mạnh rồi quay đầu sang hướng khác và thiếp đi.
Thời tiết ở thành phố B rất đẹp, bầu trời xanh không gợn mây. An Hứa Mạc ban đầu nghĩ rằng Chu Cẩn Trầm đến thành phố B là vì việc riêng, nên vừa xuống sân bay đã chủ động chào tạm biệt. Nhưng Chu Cẩn Trầm chỉ nhìn cậu, không nói gì, sau đó ra khỏi sân bay đã trực tiếp kéo An Hứa Mạc – cả người lẫn hành lý – cùng trợ lý đi chung xe.
Từ sân bay đến trường học khoảng hơn ba mươi cây số, mà thành phố B nổi tiếng vì tắc đường, nên đoạn đường này cũng mất hơn một tiếng. Trợ lý cùng hành lý đi xe khác, còn An Hứa Mạc ngồi ghế sau trong xe với Chu Cẩn Trầm, hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa mét. Trên đường đi, cậu mấy lần định hỏi lịch trình của hắn, nhưng Chu Cẩn Trầm chỉ nói là đưa cậu đến nơi rồi tính sau, tuyệt nhiên không nói gì về việc của mình.
Đại học Bắc Kinh tổ chức ngày làm thủ tục nhập học trong hai ngày. An Hứa Mạc đến vào ngày thứ hai. Đường Đường cử tiểu Trương đến giúp An Hứa Mạc nhận đồ đạc, nhưng đến nơi thì cậu lại bị người khác "giành" mất việc này.
Trường có quy trình tiếp đón rất nghiêm ngặt, mỗi bước đều có giáo viên, anh chị khóa trên phụ trách hướng dẫn. An Hứa Mạc thật sự không hiểu rõ dụng ý của Chu Cẩn Trầm. Dù có cho phép phụ huynh đi cùng, nhưng số người thật sự đi vào trường thì không nhiều, mà tân sinh viên thì đang bận làm thủ tục, không ai có tâm trạng tò mò hóng chuyện. Đã vậy, nếu xung quanh không có nhiều người để ý, thì vì sao hắn vẫn cố chấp muốn đi theo cậu vào trường?
Hơn nữa, hiện tại giai đoạn tuyên truyền phim《Thù Đồ》 cũng đã kết thúc, ảnh đế Lâm cũng lâu rồi không có động tĩnh. An Hứa Mạc không hiểu vì sao Chu Cẩn Trầm vẫn cố ý giữ khoảng cách gần như vậy với mình. Dù có giả làm người yêu để điều trị bệnh đi nữa... thì cũng đâu ai lại đưa nhau đi nhập học thế này?
Có lẽ đây là cách anh trai thể hiện tình cảm của mình chăng? Thôi thì đợi khi nào rảnh sẽ hỏi rõ lại sau.
Nghĩ mãi không ra, An Hứa Mạc tạm thời gác lại suy nghĩ này.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, cảm ơn chị sinh viên hướng dẫn, hai người cùng xách đồ về ký túc xá. Hôm nay An Hứa Mạc cố ý đeo kính râm, mặc áo thun và quần đùi đơn giản nhất, không làm tóc, để mái mềm tự nhiên rủ xuống – khiến cậu trông càng giống một cậu học sinh nhỏ tuổi.
Dáng vẻ này rõ ràng có chút khác với hình ảnh của An Hứa Mạc trên màn ảnh. Thêm vào đó, không khí ở trường đại học Bắc Kinh cũng rất thoải mái, nên suốt cả quãng đường đi không có ai nhận ra cậu. Chỉ khi cậu nộp giấy tờ báo danh và điền thông tin để ký tên thì mới có vài ánh mắt nhìn kỹ hơn một chút.
Ký túc xá là phòng bốn người, giường tầng, không gian cũng không quá rộng. Ba người còn lại đã đến đủ, chỉ còn giường tầng phía bên phải phía trên là còn trống. Khi An Hứa Mạc bước vào phòng, cả ba người còn lại trong phòng đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Tên bạn cùng phòng có thể tra trước trên website, nên hiển nhiên bọn họ đã biết thân phận của An Hứa Mạc.
"Chào các cậu." An Hứa Mạc mỉm cười chào mọi người, và cả ba người cũng lần lượt đáp lại.
Mới gặp lần đầu, việc có phần ngượng ngùng là điều không tránh khỏi.
An Hứa Mạc định trải giường chiếu, nhưng hành lý thì Chu Cẩn Trầm lại không chịu buông tay. Từ lúc vào ký túc xá, nét mặt của người đàn ông này đã tỏ ra rất khó đoán. Khi An Hứa Mạc còn đang ngạc nhiên thì nghe hắn nói: "Đi làm thủ tục nhập học trước đã."
Lúc đó, một bạn nam đeo kính trong phòng cũng nói: "Bạn học, cậu đi đóng học phí, lấy thẻ sinh viên trước đi, thu xếp sau cũng kịp."
An Hứa Mạc cảm ơn bạn đeo kính, rồi cùng Chu Cẩn Trầm rời khỏi ký túc xá. Thủ tục nhập học có hơi nhiều bước, nhưng không đến mức quá phiền. Sau khi nhận được thẻ sinh viên, An Hứa Mạc định quay lại ký túc xá thì Chu Cẩn Trầm lại đưa cậu rẽ vào chỗ có một cái cây to cạnh ký túc xá.
Dưới bóng cây có một nam sinh cao ráo đang đứng chờ. Vừa thấy Chu Cẩn Trầm, người đó lập tức vẫy tay chào nhiệt tình. Khi hai người đến gần, anh chàng đó cười và gọi: "Anh Chu."
"Vị này là đàn em An đúng không?" Anh quay sang nhìn An Hứa Mạc và tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Tề Liễu Minh, hiện đang là sinh viên năm tư và quản lý học viện. Hôm nay mới khai giảng, anh dẫn cậu đi làm quen một chút với khuôn viên trường nhé."
Vừa nghe là người của ban quản lý học viện và là tiền bối trong trường, thái độ của An Hứa Mạc lập tức thêm phần kính nể. Tề Liễu Minh rõ ràng là do Chu Cẩn Trầm gọi tới. Dù không biết vì sao Chu Cẩn Trầm lại quen sinh viên đại học Bắc Kinh, nhưng Tề Liễu Minh quả thực rất thân thiện và nói chuyện cuốn hút. Đã ở trong trường ba năm nên những chia sẻ của anh rất thiết thực với An Hứa Mạc.
Từ việc giới thiệu từng nhà ăn và các món đặc trưng, đến cách làm sao để được xem nhiều buổi biểu diễn ở giảng đường trăm năm tuổi, lời nào của Tề Liễu Minh cũng vô cùng hữu ích. Trong lúc trò chuyện vui vẻ, khi đi ngang qua một học viện, anh còn buột miệng nhắc đến "bốn viện tâm thần hàng đầu của đại học Bắc Kinh", nhưng câu nói chưa dứt thì anh đã bị ánh nhìn của Chu Cẩn Trầm làm cho im bặt, nuốt nửa câu còn lại vào trong.
Bởi vì trong bốn viện đó, đứng đầu lại chính là viện mà An Hứa Mạc theo học.
Sau khi đi một vòng quanh trường thì đã hơn bốn giờ, ba người quay lại ký túc xá. Điều khiến An Hứa Mạc thấy lạ là Tề Liễu Minh cũng đi cùng lên phòng. Dọc đường, có không ít người chào hỏi Tề Liễu Minh. Trước khi lên lầu, đi ngang qua tầng một, anh còn chào cả người đang trực ban.
Khi quay lại phòng, ba bạn cùng phòng đều đang ở đó. Trong phòng còn có một anh khóa trên, đang giúp mấy người điền biểu mẫu. Thấy An Hứa Mạc thì không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi thấy Tề Liễu Minh thì lại rõ ràng khựng lại.
"Hội trưởng?"
"Thiên Lân." Tề Liễu Minh mỉm cười sửa lại: "Là cựu hội trưởng rồi."
Trần Thiên Lân gãi đầu: "Hè vừa rồi mới thay đổi, nên em không phản ứng kịp."
Người đó tò mò hỏi: "Anh Minh, sao anh lại tới đây? Em tưởng học kỳ này anh đi thực tập mà?"
Tề Liễu Minh không thấy Chu Cẩn Trầm đâu, chỉ tay về phía An Hứa Mạc và nói: "Đây là đàn em đồng hương của anh, anh đưa cậu ấy làm quen với môi trường một chút."
Trần Thiên Lân chào hỏi với An Hứa Mạc, rồi giới thiệu cho ba người còn lại trong phòng: "Đây là cựu hội trưởng Hội sinh viên của trường, anh Tề Liễu Minh, bên ngành Quản lý."
Vừa nghe là cựu hội trưởng Hội sinh viên và là người từng đạt học bổng Trạng Nguyên của học viện, thái độ của ba người bạn cùng phòng thay đổi rõ rệt, lần lượt chào hỏi anh. Sau khi An Hứa Mạc điền xong biểu mẫu, Tề Liễu Minh hỏi Trần Thiên Lân: "À Thiên Lân, tối nay viện mình có sắp xếp gì cho tân sinh viên không?"
Trần Thiên Lân lắc đầu: "Không có gì đặc biệt."
"Vậy tốt." Tề Liễu Minh vỗ tay, quay sang nói với mấy người trong phòng: "Hôm nay là ngày đầu tiên, nhân tiện anh mời mấy đứa ăn bữa cơm nhé, ở ngay gần trường thôi."
Anh còn ra hiệu với Trần Thiên Lân: "Em đi luôn không?"
Trần Thiên Lân xua tay: "Tối nay hội sinh viên có họp, anh đi với mấy bạn đi."
Mời vào giờ này thì chắc chắn ai cũng chưa ăn tối. Nếu là anh khóa trên mời, thì chẳng có lý do gì để từ chối. Ba người liếc nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.
Bữa tối được ăn tại một quán ăn gần trường. Sáu người gọi một phòng riêng, mỗi hai người ngồi một bên bàn vuông. Tề Liễu Minh không chỉ giới thiệu hết các món đặc sắc của quán, mà còn kể về các địa điểm ăn uống quen thuộc quanh trường, nơi nào phù hợp để tụ họp bạn bè hay mời người thân đến ăn.
Ngoài ra, vì Tề Liễu Minh là cựu hội trưởng Hội sinh viên, nên khi câu chuyện chuyển sang các chủ đề liên quan đến câu lạc bộ, hội sinh viên, các buổi nói chuyện chuyên đề, kỳ thi hay thậm chí là vấn đề liên quan đến giảng viên, anh đều chia sẻ hết sức tận tình, bất cứ điều gì biết đều giải thích rất kỹ càng.
Có Tề Liễu Minh ở đó, không khí cả buổi ăn tối vẫn luôn vui vẻ, không hề bị gượng gạo. Trong lúc trò chuyện, mọi người cũng lần lượt tự giới thiệu. Ngoài An Hứa Mạc đến từ thành phố S, ba người còn lại đều đến từ những vùng khác nhau.
Người là dân gốc thành phố B là một cậu bạn cao gầy tên Triệu Vĩnh Kinh. Cậu này tỏ ra quen thuộc với đại học Bắc Kinh hơn những người khác, nhưng khi đối diện với Tề Liễu Minh thì cũng tranh thủ hỏi rất nhiều, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Hội sinh viên.
Người thứ hai là một nam sinh cao lớn, da ngăm đen, đến từ một tỉnh, tên là Đơn Hạo Học. Nhìn vẻ ngoài là thấy ngay kiểu người thật thà, chất phác.
Người còn lại chính là cậu bạn đeo kính đã nói chuyện với An Hứa Mạc từ trước, tên là Hồ Hiểu Húc, điển hình cho người miền Nam: da trắng, gương mặt trẻ con như búp bê. Vừa hỏi mới biết, cậu ấy năm nay chỉ mới 16 tuổi.
Sinh viên năm nhất vừa mới nhập học, nên chưa hiểu rõ về trường, thông tin mà Tề Liễu Minh cung cấp lại càng trở nên hữu ích. Cộng thêm khả năng giao tiếp của anh, chỉ trong một bữa ăn, ai nấy cũng đều thể hiện sự ngưỡng mộ đối với anh rõ ràng. Đồng thời, sự quan tâm đặc biệt của anh dành cho An Hứa Mạc cũng không làm ai thấy lạ nữa.
An Hứa Mạc là người cuối cùng đến trường, chậm hơn các bạn một ngày. Hơn nữa, thân phận của cậu có phần đặc biệt, trước đây cậu cũng từng lo lắng việc sống chung với bạn cùng phòng sẽ có khó khăn. Nhưng nhờ có sự dẫn dắt và tạo không khí của Tề Liễu Minh, sự ngượng ngùng ban đầu giữa mọi người đã tan biến không ít.
Bữa ăn kết thúc trong sự vui vẻ của cả chủ lẫn khách. Trước khi kết thúc, Tề Liễu Minh đứng dậy nói muốn đi vệ sinh. An Hứa Mạc suy nghĩ một chút, rồi cũng đứng dậy đi theo.
"Đàn anh Tề!"
Cậu gọi một tiếng, Tề Liễu Minh quay đầu lại nhìn, mỉm cười: "Tiểu An, có chuyện gì sao?"
An Hứa Mạc nói: "Hôm nay anh vừa dẫn em đi dạo khuôn viên trường, lại còn chủ động mời cả phòng ký túc xá em đi ăn tối, thật sự đã làm phiền anh quá nhiều rồi."
Cậu tự biết, nếu mình là người chủ động mời ba bạn cùng phòng thì cũng chưa chắc họ đã nhận lời ngay.
"Đã làm phiền anh nhiều như vậy, em thật sự không thể để anh lại phải bỏ tiền. Để em trả tiền bữa tối hôm nay đi."
Tề Liễu Minh lại chỉ cười, định mở miệng nhưng ánh mắt lại bị hút về một người vừa bước ra từ phòng ăn ở phía xa.
Anh ho nhẹ một tiếng, rồi thu hồi ánh mắt, quay sang An Hứa Mạc nói: "Không sao đâu, tiểu An, chuyện này em không cần bận tâm. Hôm nay anh cũng thu hoạch được khá nhiều."
An Hứa Mạc nghe vậy thì khó hiểu. Cả ngày hôm nay Tề Liễu Minh bận rộn lo cho mấy tân sinh viên, làm gì có chuyện gì mang lại lợi ích cho anh chứ?
Tề Liễu Minh cũng không giải thích thêm, chỉ nói: "Vả lại, bữa ăn hôm nay cũng đã có người trả tiền rồi, em đừng lo."
An Hứa Mạc chợt nhớ ra điều gì đó mình đã lờ đi suốt.
Có một người, tuy cả ngày gần như không nói mấy câu, nhưng vẫn luôn âm thầm đi sau lưng cậu. Ngay cả khi Tề Liễu Minh vừa xuất hiện, người đó cũng là người đầu tiên bắt chuyện với anh.
Chỉ là sau đó, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Tề Liễu Minh – một cựu hội trưởng Hội sinh viên và tiền bối của học viện – nên mọi người, kể cả cậu, đều tạm quên mất người kia.
Quả nhiên, Tề Liễu Minh giơ tay chỉ về phía người đang đi tới và nói: "Anh Chu."
Anh âm thầm mắng một câu trong lòng, nhớ lại ba chỗ thực tập mà mình từng đắn đo lựa chọn. Tìm được một vị trí phù hợp như ý đã khó, không ngờ rằng người sếp lạnh lùng khó gần kia lại chủ động tìm đến tận trường đại học cũ của mình, chỉ vì một người.
Nghĩ lại phản ứng của mình khi nhận lời giúp đỡ, Tề Liễu Minh thầm thấy may mắn vì khi đó đã nhận lời ngay tắp lự, còn suýt nữa buột miệng nói câu "Em sẽ chăm sóc người này thật tốt, anh không cần đích thân tới đâu."
May mà chưa nói.
Không nói đến chuyện ban ngày người đó luôn một bước không rời, ngay cả bây giờ, vừa rời nhau chưa đầy hai phút thì hắn đã đuổi theo rồi.
Tư thế này, làm gì phải là đưa người ta đến trường nhập học...
Rõ ràng là chuẩn bị sẵn sàng để "bồi ăn, bồi ở, bồi học" luôn rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mạc: Em đi học đây, cúi chào anh trai!
Anh trai: Không chào.
Tiểu Mạc: .........
Về ba bạn cùng phòng – khả năng sau này còn xuất hiện – nên giúp mọi người ghi nhớ một chút, mỗi người tên đều có gắn với đặc trưng địa phương:
Người ở thành phố B: Triệu Vĩnh Kinh – chữ "Kinh" gợi nhớ đến "Kinh đô", là thành phố B.
Người ở tỉnh: Đơn Hạo Học – chữ "Đơn" đọc gần giống "Thiểm", gợi nhớ đến Thiểm Tây.
Người miền Nam: Hồ Hiểu Húc – chữ "Hồ" gợi nhớ đến Phúc Kiến.