QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Ông ta lôi cả bảng điểm thời cấp ba của tôi ra, đăng lên mạng:
“Mọi người đừng nghe nó nói! Nhìn điểm của nó đi, kém thế kia! Tôi làm vậy chỉ để ép nó độc lập, sau này mới sống được!”
“Chỉ không ngờ là nó lại làm thế này!”
“Một người trưởng thành đi làm còn khó kiếm được 6.000 tệ mỗi tháng, huống hồ là đứa sinh viên như nó. Ai mà biết được nó làm gì ngoài kia!”
Lẽ ra tôi phải giận lắm mới phải, nhưng không ngờ cư dân mạng lại đồng loạt chỉ trích ông ta.
“Ông là ba mà nói vậy được sao? Con gái ông mỗi ngày đều tất bật trong trường, cưỡi xe điện nhỏ đi giao đồ ăn, giao hàng. Chúng tôi đều thấy cả!”
“Nó đâu có như ông – thật đáng ghê tởm! Người ta thật sự đang dựa vào nỗ lực của mình để kiếm tiền!”
“Lần đầu tiên thấy có người đi bôi nhọ chính con gái mình, ông biết không – ông đã vi phạm pháp luật rồi đó!”
8
“Loại người như vậy, sao công ty còn giữ lại làm gì?”
“Thông tin ngoài lề: Công ty đã phá sản rồi, ông ta nhận được 200.000 tệ tiền bồi thường, vậy mà còn đi đòi con gái 4.000 tệ trả nợ nhà!”
“Thật không thể tin nổi! Dù anh có nuôi lớn con gái, thì đó cũng là trách nhiệm của một người cha, anh đã cho nó cuộc sống thì cũng phải có trách nhiệm đến cùng. Không muốn nuôi nữa thì ít ra cũng phải dẫn dắt từ từ.”
“Đúng vậy, vừa thoát khỏi áp lực học hành thì đã bị đuổi ra khỏi nhà, em gái nhỏ như vậy làm gì có kinh nghiệm làm việc chứ? Không sa ngã đã là điều đáng quý rồi, loại người như anh không xứng làm cha!”
“Còn bà mẹ như tàng hình kia nữa, rốt cuộc có còn là con người không, ngay cả con ruột cũng mặc kệ!”
Ba tôi không ngờ, định dùng mạng xã hội để công kích tôi, ai ngờ cư dân mạng lại sáng suốt đến thế, mắng ông không chừa chỗ nào.
Mẹ tôi cũng bị vạ lây, bị siêu thị sa thải.
Bà gọi điện khóc với tôi, tôi chỉ lặng lẽ nghe xong rồi hỏi:
“Mẹ hối hận không? Lúc ba đuổi con ra khỏi nhà, sao mẹ không giúp con?”
Mẹ sững người:
“Mẹ giúp kiểu gì được? Mẹ thật sự không có khả năng đó…”
“Vậy mà một câu bênh con mẹ cũng không nói. Mẹ khiến con quá thất vọng rồi!”
Tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn liên lạc với bà.
Tôi nhìn lại số tiền tiết kiệm – từ lúc nhập học đến giờ đã hai tháng, tôi đã để dành được 20.000 tệ.
Đủ để trả học phí cho suốt bốn năm đại học.
Tiếp theo, tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm việc nuôi sống bản thân.
Sau chuyện lần này, ba tôi bị bà nội và bác cả mắng té tát, ông cũng biết mình đã không còn kiểm soát được tôi nữa.
Bởi vì chính ông là người đã đẩy tôi ra khỏi nhà.
Kể từ ngày đó, kể từ khi ông tin tưởng vào kiểu giáo dục “nước ngoài” và bỏ mặc tôi, thì giữa chúng tôi – đã không còn đường quay lại.
Thật ra tôi biết, ông có hối hận.
Nhưng điều ông hối hận không phải là vì đã đuổi tôi đi, mà là vì không còn cách nào khống chế tôi nữa, không moi tiền được từ tôi.
Sau vụ việc đó, ba mẹ tôi không thể ở lại nhà cũ nữa.
Ngôi nhà hiện tại ngày nào cũng có người ra vào, rất nhiều người biết họ là ai.
Người ta biết rõ chuyện ông đuổi con gái ra khỏi nhà, sau lại hối hận vì không xin được tiền, nên không ai có thiện cảm.
Ba tôi cũng tự biết mất mặt, không còn dám làm phiền tôi nữa.
Kỳ nghỉ đông năm đầu đại học, tôi về quê ăn Tết.
Mọi người tụ họp tại nhà cũ – bác cả, cô ba đều đến. Ba mẹ tôi cũng đến.
Ba tôi vừa định bước vào thì bị bà nội quát đuổi thẳng: “Không cho hai người vào!”
Ba tôi khóc như mưa:
“Mẹ, con là con trai mẹ mà!”
“Con trai? Tôi không có đứa con nào như vậy. 48 tuổi rồi còn chưa biết tự lập, mò về đây làm gì?”
“Mẹ, con chỉ nói là độc lập thôi, chứ đâu nói muốn cắt đứt quan hệ!”
“Sao? Tôi nghe nhầm hả? Chẳng phải chính miệng hai người nói sao? Cắt đứt quan hệ, hay là mới 50 mà đã lẫn rồi?”