- Trang chủ
- Mười Năm Hôn Nhân
- Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Truyện: Mười Năm Hôn Nhân
Tác giả: Khuyết Danh
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Chu Tự Tân, trời lạnh quá rồi.
Em sẽ đưa anh đi phơi nắng.”
Chu Tự Tân dường như đã quen với việc đứng một mình trong cơn mưa tăm tối, lạnh lẽo đến tái nhợt.
Năm mười bảy tuổi, Giang Tuyết Quỳnh đã ước nguyện sẽ đưa Chu Tự Tân đến nơi đèn đuốc sáng rực, đến nơi mùa xuân ấm áp và hoa nở rộ.
Tính ra, tôi chưa từng nuốt lời.
Mười tám tuổi, tôi cùng Chu Tự Tân nghe phán quyết thắng kiện cha dượng của anh.
Mười chín tuổi, tôi dạy cho cậu thiếu niên lạnh lùng, cứng đầu biết cười chân thành, và hòa nhập với bạn bè xung quanh.
Hai mươi tuổi, tôi cùng anh từ kẻ đội sổ tiến đến khi nhận được thư mời nhập học từ một trường danh tiếng trong nước.
Hai mươi mốt tuổi, tôi cùng anh lập nên phòng làm việc của riêng mình.
Khi tan làm, hai đứa chen chúc trong căn phòng trọ vài mét vuông, ăn hai cốc mì tôm và còn nhường nhau một cái xúc xích.
Ban ngày ra ngoài chạy việc, tối đến ngồi trước máy tính sửa lỗi bug đến mờ cả mắt.
Năm hai mươi hai tuổi, một đàn anh nổi tiếng trên mạng vì ghen tị với Chu Tự Tân, đã tung tin bôi nhọ rằng anh đánh cắp thành quả học thuật của ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, từ một thiên tài, Chu Tự Tân bỗng chốc trở thành kẻ bị mọi người ghét bỏ.
Năm đó, hộp thư của phòng làm việc và các nền tảng mạng xã hội cá nhân của chúng tôi bị công kích nặng nề.
“Hay là anh không làm nữa.”
Trong đêm tối mờ mịt, tóc mái của cậu thiếu niên che đi đôi mắt hơi đỏ, trên màn hình điện thoại sáng lên những lời mắng chửi cay độc hướng về tôi.
“Chó l.i.ế.m đế giày”
“Cái gì mà bông hồng trắng, chẳng qua là lông chân của kẻ đạo nhái”
“Nhìn thôi đã thấy ghê c.h.ế.t được”…
Bàn tay ấm áp của tôi nắm lấy ngón tay lạnh giá của cậu thiếu niên, tôi tắt màn hình điện thoại, đôi mắt cong cong mỉm cười dịu dàng.
“Chu Tự Tân, em sẽ cùng anh bước đến nơi ánh sáng đèn đuốc rực rỡ.”
Nửa năm sau, ánh sáng tràn ngập, vạn vật rõ ràng.
Phòng làm việc của Chu Tự Tân đã đi vào quỹ đạo, một năm sau, phần mềm game của anh ấy nổi lên như cồn, trở thành phần mềm có lượng người dùng hoạt động hằng ngày đứng đầu.
Anh ấy tận dụng đà phát triển để phát triển thêm các phần mềm khác, từng bước mở rộng con đường kinh doanh, mở rộng phạm vi hoạt động sang nhiều ngành nghề.
Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, từ một chàng trai nghèo không có gì trong tay, anh ấy đã bước từng bước trở thành một nhân vật quyền lực trong giới thương nhân.
Vào đêm công ty chính thức lên sàn, chúng tôi say sưa cả đêm, ôm chặt lấy nhau vừa cười vừa khóc.
Cuối cùng, chúng tôi đã dìu dắt nhau đi đến nơi rực rỡ ánh đèn.