Tôi biết Trần Lễ không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện bị thương với người khác.
Lần này cũng thế.
Sau bữa tối hôm sau, tôi lấy thuốc bôi từ ký túc xá, gọi anh xuống gặp.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, anh hơi khó hiểu.
“Sao vậy?”
“Đưa tay đây.”
Anh đưa tay ra, tôi lắc đầu:
“Không phải tay này, tay kia cơ.”
Anh do dự một chút rồi cũng đưa ra.
“Thấy chưa? Anh còn nói không nóng tay, không nóng sao phồng rộp thế này?”
Tôi vừa càu nhàu, vừa mở nắp thuốc, cẩn thận bôi cho anh.
“Nếu không nói thế thì làm sao có cơ hội?”
Tôi ngẩng lên, chớp mắt:
“Cơ hội gì?”
“Cơ hội để em bôi thuốc cho anh.”
—
Lúc đó, câu nói bất ngờ của Trần Lễ khiến tôi khựng lại. Mãi đến khi thuốc dính vào tay mình, tôi mới hoàn hồn.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, cố tình vỗ nhẹ lên chỗ phồng rộp sau khi bôi xong, rồi dúi thuốc vào tay anh:
“Anh tự bôi đi, ngày hai lần, đừng quên.”