- Trang chủ
- Một Thanh Âm - Lăng Sơn
- Chương 3: Chào mừng trở về nhà
Chương 3: Chào mừng trở về nhà
Truyện: Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Tác giả: Lăng Sơn
- Chương 1: Người giám hộ
- Chương 2: Chậu cây cảnh
- Chương 3: Chào mừng trở về nhà
- Chương 4: Con mèo lớn có tính xấu khi thức dậy
- Chương 5: Kẹo sữa đậu phộng
- Chương 6: Kẻ dị biệt
- Chương 7: Cậu ấy không phải rất đáng yêu sao
- Chương 8: Một gã đại xấu xa từ đầu đến chân
- Chương 9: “Cậu là kẻ bắt nạt à?”
- Chương 10: “Ai cũng biết kể chuyện cười”
- Chương 11: “Kỳ Kỳ không nghe thấy gì cả”
- Chương 12: Mực từ đâu ra
- Chương 13: “Là lỗi của em sao?”
- Chương 14: “Đại xấu xa”
- Chương 15: “Ứng Hoài ca ca”
- Chương 16: “Tôi không thích con trai”
- Chương 17: “Làm em trai anh nhé”
- Chương 18: “Đừng làm nổ bàn của tôi”
- Chương 19: Robot không cảm xúc
- Chương 20: Từ từ tức giận
- Chương 21: Cún hư!
- Chương 22: “Chơi chán rồi thì mới biết đường về nhà hả?”
- Chương 23: Cậu muốn bước ra từ đó
- Chương 24: “Kỳ Kỳ, em quá vội vàng rồi”
- Chương 25: “Người anh thích là Ứng Hoài”
- Chương 26: Răng sữa
- Chương 27: Sống lâu trăm tuổi
- Chương 28: 【TD】
- Chương 29: Hương vị
- Chương 30: Tiểu nhân loại mỏng manh
- Chương 31: óc xanh, tóc trắng, tóc hồng
- Chương 32: Soái ca con lai tóc trắng mắt xanh
- Chương 33: Đáng ghét
- Chương 34: Anh, em rất thất vọng về anh
- Chương 35: Thủ lĩnh Kỳ Kỳ
- Chương 36: Cánh cửa khóa trái
- Chương 37: “Với người em thích.”
- Chương 38: “Nếu tôi là kẻ trộm, tôi sẽ đổi họ theo cậu”
- Chương 39: “Nếu anh còn xem em là trẻ con…”
- Chương 40: 【Hắn là súc vật】
- Chương 41: Người có ý chí không kiên định
- Chương 42: “Anh ngủ cùng em một lát”
- Chương 43: “Anh, ngày mai gặp lại”
- Chương 44: Lý Dập?!
- Chương 45: “Hắn bảo vệ em như vậy sao?”
- Chương 46: Anh ơi, đã lâu không gặp
- Chương 47: Nếu hắn là em trai của anh
- Chương 48: Đứa trẻ phiền phức
- Chương 49: Bây giờ em không thích anh nữa
- Chương 50: Tiểu Đao coi như là vệ sĩ
- Chương 51: Thiên vị
- Chương 52: Cậu cũng sẽ không quay lại nữa
- Chương 53: Trốn tránh tình cảm
- Chương 54: 【Đi đường thuận lợi】
- Chương 55: Ứng Hoài
- Chương 56: “Em thiếu anh trai sao?”
- Chương 57: “Anh có thể đến đây với em không?”
- Chương 58: Ứng Hoài tốt bụng cứu Kỳ Kỳ
- Chương 59: “Ứng Hoài ca ca, anh phải yêu em”
- Chương 60: Một ngày làm bạn trai
- Chương 61: “Bây giờ tôi tới tìm anh”
- Chương 62: Đánh nhau
- Chương 63: Anh phải đứng về phía em
- Chương 64: Tuyệt đối không có lòng dâm
- Chương 65: “Đừng ngại ngùng”
- Chương 66: Đợi em về
- Chương 67: Với tư cách là người yêu
- Chương 68: Bán em trai cầu vinh
- Chương 69: Nâng cấp hệ thống
- Chương 70: 【Sẽ giết anh】
- Chương 71: Nổi mề đay
- Chương 72: Vận may
- Chương 73: Nợ và trả
- Chương 74: 【Em út lớn rồi phải làm sao đây】
- Chương 75: “Anh không muốn biết đâu”
- Chương 76: Một chút khổ cũng không muốn em chịu
- Chương 77: Đông Đông ca ca, chào mừng trở về nhà.
- Chương 78: Cảm ơn sự tồn tại của em
- Chương 79: Lời kết
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tạ Kỳ Chi thong thả, đeo ba lô, chạy mấy bước ra khỏi thư viện.
Ứng Hoài đi rất nhanh, Tạ Kỳ Chi dần dần không theo kịp, thấy hắn sắp biến khỏi tầm mắt, bị đám đông và hoa tử kinh che khuất, cậu kéo dây đeo ba lô, dứt khoát đứng yên tại chỗ không đi nữa.
Điện thoại kêu một tiếng.
Tạ Kỳ Chi gửi tin nhắn cho Ứng Hoài: 【Ứng ca】
Phía sau là một biểu tượng cảm xúc trông đáng thương.
Ứng Hoài lúc này mới quay đầu lại.
Tạ Kỳ Chi đứng giữa một đoạn cầu thang không cao, hai bên không ngừng có người đi qua. Cậu đứng bất động, cho đến khi Ứng Hoài nhìn thấy mình, lúc đó mới chen qua dòng người đông đúc chạy xuống.
Trời xanh thẳm, gió cuốn những đám mây xám trắng lướt qua sau lưng cậu, mái tóc trên trán Tạ Kỳ Chi bay bay, để lộ gương mặt sạch sẽ, xinh đẹp.
Cậu dừng lại cách Ứng Hoài hai, ba bước chân, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt lấp lánh. Khi ngẩng mặt lên gọi “Ứng ca”, cậu hơi ngại ngùng mím môi, mỉm cười với hắn.
Ứng Hoài ừ một tiếng.
Tạ Kỳ Chi lẽo đẽo đi theo phía sau, chỉ cần Ứng Hoài không vạch trần thì cậu vẫn sẽ là cái đuôi nhỏ bé, hiền lành, nhút nhát không dám nói lớn tiếng.
Trạng thái không nói chuyện kéo dài cho đến khi lên xe. Điều hòa khởi động lại, gió lạnh thổi vào khiến cổ Tạ Kỳ Chi hơi lạnh, cậu vuốt sau tai, chạm phải một chút ẩm ướt, lúc này mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi.
Không có nhạc, tài xế cũng không muốn trò chuyện với cậu, không khí quá đỗi trầm lặng. Cậu nghiêng người tới, bắt chước Ứng Hoài chỉnh nhỏ cửa gió điều hòa bên ghế phụ, sau đó lại loay hoay với hệ thống định vị trên xe, kết nối bluetooth điện thoại của mình.
Ứng Hoài hỏi: “Không còn sợ người lạ nữa à?”
“Hả?” Tạ Kỳ Chi dùng ngón trỏ ấn một cái, tiếng nhạc vui tai vang lên trong xe, cậu ngồi trở lại ghế, hỏi ngược lại Ứng Hoài, “Lạ cái gì ạ?”
“Không giả vờ với anh nữa.”
“Giả vờ khách sáo ạ?” Tạ Kỳ Chi giả vờ không hiểu, mặt dày nói, “Anh cũng là anh trai em mà, có gì mà phải khách sáo.”
Không nghe thấy câu trả lời, Tạ Kỳ Chi chớp mắt, không đoán được Ứng Hoài là đang ngầm thừa nhận hay là thấy không có gì để nói, tóm lại là hắn lại chẳng thèm để ý đến cậu nữa rồi.
Chưa hết vài bài hát đã đến nơi.
Vào đến Vân Hải Loan, Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng hiểu tại sao anh trai lại bảo cậu liên hệ với Ứng Hoài, nơi ở của hắn nằm ở khu thương mại phía đông Tùng Thành, một căn hộ lớn trên cao yên tĩnh giữa chốn ồn ào, cơ sở hạ tầng tiện nghi đầy đủ, cách bệnh viện Nhân dân thành phố và trường Đại học Tây Minh không quá nửa tiếng lái xe.
Nếu chỉ dựa vào một mình Tạ Kỳ Chi, e là rất khó để tìm được một nơi ở thích hợp như vậy.
Chiếc xe dừng ổn định trong bãi đỗ xe ngầm, Tạ Kỳ Chi xuống xe, xách vali từ cốp xe ra và lùi về phía sau, không để ý đến Ứng Hoài đang đi từ ghế lái sang. Lưng cậu va vào ngực hắn.
Ứng Hoài từ phía sau đỡ lấy cánh tay Tạ Kỳ Chi, lòng bàn tay đặt ở vị trí hơi cao hơn khuỷu tay một chút. Chiếc áo sơ mi hắn đang mặc có chất liệu vải cotton-linen, hôm nay mới mặc lần đầu, vải dính sát vào da thịt hơi châm chích. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Ứng Hoài đã buông tay ra.
Tạ Kỳ Chi đẩy vali ra xa khỏi hắn, ngước mắt lên thấy Ứng Hoài đang nhìn mình với vẻ suy tư. Bốn mắt chạm nhau, hắn liền dời ánh mắt, ngón tay cọ cọ sống mũi.
Nhìn hành động đó của hắn, đầu óc Tạ Kỳ Chi trống rỗng.
Lúc nhỏ, cậu tưởng rằng màu tóc và màu mắt khác thường của mình là do bệnh tật gây ra, chỉ cần khỏi bệnh là sẽ giống với anh trai và những người khác. Mãi sau này mới biết màu da, màu tóc và màu mắt đều do gen quyết định, không thể thay đổi… Và tất cả những chứng bệnh trên cơ thể cậu cũng đều do gen quyết định, chúng sẽ theo cậu suốt đời cho đến khi chết.
Những cơn ho thường xuyên, những lần nhiễm trùng phổi không thể ngăn ngừa và tình trạng thiếu oxy, ngạt thở có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
So với những vấn đề khác, việc chỉ số điện giải trong mồ hôi tăng cao bất thường nghe có vẻ là điều không đáng kể nhất. Nó không gây nguy hiểm đến tính mạng, cũng chẳng mang lại phiền phức gì lớn cho cậu. Cùng lắm thì mồ hôi tiết ra có vị mặn hơn bình thường, cần phải bổ sung thêm điện giải, và cơ thể cũng sẽ có mùi hơi mặn. Thế nhưng, Tạ Kỳ Chi lại rất để tâm đến chuyện này.
Hai má cậu nhanh chóng nóng bừng vì xấu hổ, sự vui vẻ khó tả bỗng nhiên tan biến.
Trong lòng cậu rất rõ, đây là do bản thân cậu quá căng thẳng, chưa chắc là lỗi của Ứng Hoài… nhưng cậu không thể kiểm soát được chính mình.
Ứng Hoài chỉ cần thể hiện một chút khó chịu, một chút khác biệt nào đó, cũng đủ làm tổn thương trái tim nhạy cảm, có lòng tự trọng cao và đang cố hết sức giả vờ là một người bình thường của cậu.
Tạ Kỳ Chi cụp hàng mi tơ mỏng xuống, vẻ mặt thay đổi vài lần, cuối cùng đọng lại một biểu cảm vừa buồn bã vừa giận dữ.
Ứng Hoài nghe thấy tiếng bánh xe vali kêu rất nặng.
Tạ Kỳ Chi kéo vali đi qua hắn, đi thẳng về phía trước, bước chân rất nhanh, mái tóc ngắn bị gió lùa vào thổi tung, giống như một con sư tử nhỏ đang giận dỗi, hoặc một con cá nóc phồng hết cả bụng.
Trước đây Ứng Hoài đã phát hiện ra, cảm xúc của cậu giống như thời tiết tháng ba ở Nghi Châu, lúc nắng lúc mưa, thay đổi thất thường.
Tạ Chấp Lam là một kẻ ngoài nóng trong lạnh, nhưng Tạ Kỳ Chi, được y nuôi dưỡng từ nhỏ, lại có tính cách hoàn toàn khác biệt. Niềm vui nỗi buồn và những lần thăm dò đều lộ rõ mồn một trên mặt cậ. Ví dụ như lúc này, trên gương mặt cậu là một vẻ ấm ức như bị kẻ xấu ức h**p đến mức không dám nói ra.
“Kẻ xấu” không rõ mình đã ức h**p cậu như thế nào, nhưng cũng không ngại làm thật một chút.
Ứng Hoài đứng yên tại chỗ, nhìn Tạ Kỳ Chi đi xa, chiếc vali lộc cộc dừng lại trước cửa kính tự động của bãi đỗ xe. Cậu cứng đầu một lúc lâu mới nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn lại.
Ứng Hoài nhìn thẳng vào mắt cậu, lùi lại vài bước, chỉ xuống chân, nhắc nhở: “Em đi sai đường rồi.”
Tạ Kỳ Chi ngơ ngẩn cúi đầu, lúc này mới thấy trên sàn nhà dán một mũi tên màu vàng khổng lồ. Cậu đang đứng ở cuối mũi tên, còn Ứng Hoài thì lại đứng ở tận cùng câu “Chào mừng trở về nhà”, thong dong chờ cậu quay trở lại.
Đúng như dự đoán, đôi mắt màu xám xanh của Tạ Kỳ Chi khi ngước lên, vẻ giận dữ càng rõ rệt hơn.
Thậm chí khi vào thang máy, cậu cũng đứng ở góc xa nhất so với Ứng Hoài, chỉ để lại cho hắn một cái gáy im lặng.
Ứng Hoài vừa về nước hai ngày trước, vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, cả buổi sáng tâm trạng hắn luôn ở mức thấp. Giờ đây, khi làm trái với tiêu chí chăm sóc “đồ quý báu dễ vỡ, nhẹ nhàng nâng niu, tỉ mỉ từng chút một” của Tạ Chấp Lam, hắn cuối cùng cũng tìm thấy một chút niềm vui trong việc “chịu trách nhiệm với Tạ Kỳ Chi một tháng”.
Thang máy đi lên, điện thoại Tạ Kỳ Chi kêu một tiếng, là Ứng Hoài đã gửi mật khẩu khóa cửa nhà cho cậu.
Từ phía sau, giọng nói hơi ngái ngủ của Ứng Hoài vang lên: “Anh mới nhận ra, em cao lên nhiều đấy.”
Tạ Kỳ Chi sững người, quay đầu nhìn hắn.
Ứng Hoài tựa vào vách thang máy cất điện thoại, giọng nói lơ lửng, “Không còn là nhóc chân ngắn như ngày xưa nữa.”
Khác với vẻ tập trung và trầm mặc khi lái xe, ngôn ngữ cơ thể của Ứng Hoài lúc này vô cùng thoải mái. Khi cúi đầu cười, trong đôi mắt đen sẫm của hắn dường như cũng lóe lên một chút ánh sáng.
Tạ Kỳ Chi chăm chú nhìn hắn không chớp mắt. Trong suốt ngày hôm nay, những lời Ứng Hoài nói với cậu ít đến đáng thương, chỉ toàn là quát mắng hoặc nói cho qua chuyện… Cậu chắc hẳn đã điên rồi, mới có thể từ khoảnh khắc trêu chọc rõ ràng này mà nảy sinh ảo giác về sự dịu dàng của hắn.
Đến mức có thể tha thứ cho những câu đùa cợt xấu tính của đối phương, quên cả việc phản bác rằng mình chỉ là chậm phát triển thôi, chứ không phải là nhóc chân ngắn.
Tuy nhiên, bất kể Tạ Kỳ Chi có chấp nhận hay không, cậu cũng phải thừa nhận rằng trong ấn tượng ban đầu của Ứng Hoài, cậu đúng là một học sinh tiểu học không hơn không kém.
Anh trai và bạn bè của y từng dành cả một tiết tự học buổi tối để tranh cãi xem Tạ Kỳ Chi có cao nổi 1m2 hay không, và liệu đi tàu điện ngầm có được miễn phí vé không.
Tạ Kỳ Chi nằm ngủ bên cạnh, mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy Ứng Hoài dùng công thức toán học để kết luận: Không thể miễn vé, cao trên 1m2 nhưng không cao hơn nhiều.
Người anh trai xấu tính cũng không giúp Tạ Kỳ Chi nói đỡ, y chống cằm ngồi bên cạnh, tay cầm một cây bút xoay xoay, cười suốt!