- Trang chủ
- Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
- Chương 3: Quỳ xuống
Chương 3: Quỳ xuống
Truyện: Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Tác giả: Mạnh Hoàn
- Chương 1: Tạm biệt
- Chương 2: Trùng sinh
- Chương 3: Quỳ xuống
- Chương 4: Tự tìm đường chết
- Chương 5: Mẹ
- Chương 6: Thất thố
- Chương 7: Mục tiêu
- Chương 8: Chất vấn
- Chương 9: Nói dối
- Chương 10: Trốn tránh
- Chương 11: Hạt giống
- Chương 12: Trùng hợp
- Chương 13: Ước muốn
- Chương 14: Chuốc đòn
- Chương 15: Lão Kiều
- Chương 16: Quả táo
- Chương 17: Tranh cãi
- Chương 18: Khác biệt
- Chương 19: Biến số
- Chương 20: Thay đổi
- Chương 21: Người nhà
- Chương 22: Bén rễ
- Chương 23: Tạm biệt
- Chương 24: Giã biệt
- Chương 25: Cơ hội kinh doanh
- Chương 26: Chương mới
- Chương 27: Nhận ra
- Chương 28: Lộ tẩy
- Chương 29: Tin nhắn
- Chương 30: Tạo hóa
- Chương 31: Chị gái
- Chương 32: Thẳng thắn
- Chương 33: Tiếc nuối
- Chương 34: Mặt biển
- Chương 35: Thói quen
- Chương 36: Quả táo
- Chương 37: Đập nước
- Chương 38: Chia tay
- Chương 39: Thay đổi
- Chương 40: Thanh Ký
- Chương 41: Mông lung
- Chương 42: Quả táo
- Chương 43: Đồng xu
- Chương 44: Anh trai
- Chương 45: Thi đại học
- Chương 46: Đâm chồi
- Chương 47: Trùng sinh
- Chương 48: Đúng vậy
- Chương 49: Đầu hàng
- Chương 50: Tổ tông
- Chương 51: Dỗ dành
- Chương 52: Chuyện cũ
- Chương 53: Lừa dối
- Chương 54: Mất khống chế
- Chương 55: Thôi thúc
- Chương 56: Mùa hạ
- Chương 57: Giao hoán
- Chương 58: Bàn tay
- Chương 59: Ngả bài
- Chương 60: Mẹ
- Chương 61: Bản năng
- Chương 62: Nổi gió
- Chương 63: Chiến hữu
- Chương 64: Gợn sóng
- Chương 65: Huyền quan
- Chương 66: Ngờ vực
- Chương 67: Ẩu đả
- Chương 68: Chị dâu
- Chương 69: Đón Tết
- Chương 70: Mây đen
- Chương 71: Sinh nhật
- Chương 72: Trả đũa
- Chương 73: Đau ngắn
- Chương 74: Tình dài
- Chương 75: Come out
- Chương 76: Tựa khói
- Chương 77: Bùng nổ
- Chương 78: Lão Kiều
- Chương 79: Thót tim
- Chương 80: Đứa trẻ
- Chương 81: Tạm biệt
- Chương 82: Ngôi sao
- Chương 83: Nảy mầm
- Chương 84: Tạm biệt
- Chương 85: Tuyệt vọng
- Chương 86: Trân trọng
- Chương 87: Cầu hôn
- Chương 88: Nhân gian
- Chương 89: Tạm biệt
- Chương 90: Quả táo
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
edit: nammogiuabanngay
---
Hai người l*m t*nh mà cứ như đang đánh nhau, Tạ Nhiên muốn đẩy Tạ Thanh Ký ra, nhưng lại bị thằng em học võ sanda từ nhỏ dùng tư thế cảnh sát ghìm kẻ xấu xuống đất, gắt gao đè bả vai hắn lại. Hai tay hắn dang rộng áp lên cửa, không thể động đậy, háng bị ấn mạnh, giày vò tới đau đớn.
Tạ Nhiên đang định mở miệng mắng chửi, Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi lại cúi đầu cắn lên cổ hắn.
Cơn đau đột ngột khiến Tạ Nhiên giật mình, tỉnh táo hơn vài phần, trong nháy mắt hắn càng chống cự quyết liệt hơn.
Hơi thở trầm thấp th* t*c của em trai lượn lờ bên tai, d**ng v*t không chút lưu tình trắc trở c*m v** cơ thể chưa được bôi trơn của hắn.
Tạ Nhiên chịu đựng đau khổ giống hệt kiếp trước, kiếp trước là hắn cam tâm tình nguyện, cầu còn không được, nhưng kiếp này lại chẳng chịu nói gì, hắn đau tới nỗi trước mắt tối sầm, không dám lộn xộn nữa, sợ Tạ Thanh Ký vừa ăn mặn lại cậy sức trẻ mà làm hắn thêm hiệp nữa.
"Nhẹ một chút!"
Mẹ và chị gái chơi mạt chược cách một bức tường, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng gõ lên bàn bài sau khi khi xào bài.
Tạ Nhiên không dám kêu quá lớn tiếng, sợ bị người bên ngoài phát hiện điều khác thường, hắn chỉ có thể khẽ nghiến răng phẫn nộ cảnh cáo. Tạ Thanh Ký vẫn đang ở cái tuổi vừa chạm vào liền cứng, không có kinh nghiệm t*nh d*c, chỉ sợ cậu vừa bắt đầu đã không nói lời nào mà cắm rút.
Cũng may Tạ Thanh Ký không làm vậy, cậu vùi đầu vào vai anh trai, d**ng v*t dưới háng ra vào theo nhịp thở. Hắn không nói gì, chỉ im lặng mở miệng, để lại từng dấu vết lên vai Tạ Nhiên, lực lúc nhẹ lúc nặng, khiến người ta không phân biệt được là hôn hay là cắn.
Tạ Nhiên cứ đứng như vậy với tâm tình rối rắm, trong cơ thể còn ngậm lấy d**ng v*t của em trai, hắn không quen từ chối Tạ Thanh Ký, thậm chí còn ao ước thân mật với Tạ Thanh Ký từ tận đáy lòng. Nhưng nỗi khổ kiếp trước làm hắn nghĩ lại còn thấy khiếp sợ, chẳng hề hưởng thụ chuyện l*m t*nh với em trai này.
Hõm vai Tạ Nhiên ẩm ướt, còn hơi nóng, hắn nhanh chóng nhận ra là thứ gì.
Thế mà Tạ Thanh Ký lại khóc.
Tạ Nhiên hơi cạn lời, tự an ủi mình rằng nước mắt này tượng trưng cho tôn nghiêm Tạ Thanh Ký đã đánh mất khi bị ép làm kẻ cưỡng h**p và loạn luân với anh trai ruột của mình.
Hắn tự chuốc lấy khổ, chậm nhịp thở lại để giảm bớt đau đớn, yếu ớt nói, "Tạ Thanh Ký, anh nói em biết, em muốn làm chuyện này anh có thể tìm gái gọi cho em, trai bao cũng được, vừa nãy anh bị quỷ ám, thật sự là nhận nhầm người rồi, em khóc cái gì?"
Hắn bất đắc dĩ chất vấn tên đầu sỏ hại hắn đau thành cái dạng này, nhưng câu nói cuối cùng lại vô tình mang theo ý dung túng.
Hắn còn có thể kêu Tạ Thanh Ký làm sao bây giờ.
Tạ Thanh Ký không nói gì, cậu như đang xác nhận mà sờ từng tí từ cánh tay tới bả vai Tạ Nhiên, cuối cùng hướng lên trên, đôi môi khô ráo của Tạ Nhiên dán vào lòng bàn tay mềm mại của cậu, khiến hắn không nói nên lời.
Cậu kéo lấy Tạ Nhiên như ôm ấp, di chuyển thắt lưng, d**ng v*t cứng rắn nóng bỏng bắt đầu ra vào trong cơ thể hắn, cơ thể ngây ngô không ngừng lên xuống, lại lần nữa đè lên cơ thể anh trai. Cậu không có chút thành thạo nào mà làm Tạ Nhiên, q** đ** to lớn không ngừng nghiền ép lên n** m*n c*m nhất trong lỗ sau cua ranh trai, làm d**ng v*t đối phương nhanh chóng c**ng c*ng, chống lên cánh cửa thô ráp, kính thích làm Tạ Nhiên mau chóng b*n r*.
Tạ Nhiên bị em trai che miệng, không thể phát ra âm thanh gì, không ngờ hắn và Tạ Thanh Ký lại có thể ăn ý như vậy, lần đầu tiên sau khi trùng sinh dùng cơ thể này l*m t*nh cũng có thể có được kh*** c*m rõ ràng, càng khỏi nói lúc này Tạ Thanh Ký vẫn là trai tân.
Nhưng hắn lại không cảm thấy chút may mắn hay ngạc nhiên sau khi sống sót sau tai nạn, ngược lại, cả người Tạ Nhiên toát mồ hôi lạnh.
Lực cắm rút của d**ng v*t em trai làm hắn nhớ tới sóng biển, tràn ngập cảm giác áp bức, kh*** c*m cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, khiến hắn không thở nối, dường như hắn lại ngửi thấy làn gió biển như có như không kia, mùi gió biển mằn mặn thổi tới trộn lẫn với tiếng th* d*c trầm thấp của Tạ Thanh Ký, khiến đầu óc Tạ Nhiên trống rỗng.
l*m t*nh với Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi làm hắn nghĩ tới cảnh tượng nhảy xuống biển tự sát.
Hắn lại giẫm vào vết xe đổ rồi.
Tạ Nhiên không cười đùa nữa, hắn muốn tránh khỏi Tạ Thanh Ký, nhưng hắn càng giãy dụa, Tạ Thanh Ký lại càng áp chế, không lâu sau hai bên hông hắn bị bóp thành những vết bầm tím.
Tạ Thanh Ký không cho phép hắn có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Tạ Nhiên nhanh chóng ngừng giãy dụa, hắn trầm mặc chịu đựng, thi thoảng lại r*n r* theo động tác ra vào của Tạ Thanh Ký, thái độ của Tạ Thanh Ký khác hoàn toàn với kiếp trước, sự hung hãn bất thình lình này xóa bỏ tia may mắn cuối cùng của hắn, lần này hắn không thể không chết.
Tiếng cười nói của mẹ và chị gái vang lên bên ngoài, dường như anh rể luôn biết điều mà đút bài cho mẹ.
Hắn lại một lần nữa nghe thấy những âm thanh đã lâu không thấy này.
Nước mắt Tạ Nhiên chảy xuống, không phải đau, cũng không phải do sướng, Tạ Thanh Ký như biết hắn đang khóc, chợt giơ tay lau đi nước mắt của hắn.
Cuối cùng miệng của hắn cũng được tự do, Tạ Nhiên bị làm đến miệng đắng lưỡi khô, giọng nói khàn khàn, vừa mở miệng giọng đã thay đổi, mang theo chút t*nh d*c, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ bất giác cuốn theo ý vị bị làm tới sướng, khi nghe thấy tiếng d**ng v*t Tạ Thanh Ký không ngừng ra vào cơ thể hắn lại cương quyết hơn.
"... Em, em chưa được anh đồng ý đã phát sinh quan hệ t*nh d*c với anh, đây, đây là cưỡng h**p, em và anh ruột, phát, phát sinh quan hệ t*nh d*c... a, đây, đây là loạn luân."
Tạ Nhiên nghĩ, dù sao cũng phải chết, hắn sẽ không để Tạ Thanh Ký sống dễ chịu, thế nào cũng phải sỉ nhục cậu mấy câu.
Đây là những lời kiếp trước Tạ Thanh Ký nói với hắn, phía sau còn một câu, em hận anh đến chết. Nhưng Tạ Nhiên vẫn không nỡ, lời đến bên miệng lại không nói nên lời, muốn cay nghiệt một chút lại không thể cay nghiệt tới cùng.
Hắn nói lời hệt như vậy với Tạ Thanh Ký, Tạ Thanh Ký quả nhiên nghe vậy liền không chịu nổi, động tác của cậu dừng lại, lại giống như trả thù mà hung hăng nhấp vào, đụng cho cánh cửa kêu rầm một tiếng.
Mẹ hắn bên ngoài sau khi nghe thấy lại lên tiếng mắng chửi, "Hai đứa bây ở trong đó phá phòng hả? Không ngủ thì ra đây coi!"
Trong phòng không ai lên tiếng, thực tế thì từ lúc Tạ Thanh Ký tàn nhẫn đè người ra ch*ch đã chẳng nói câu nào, sau khi nghe thấy tiếng mẹ tiễn khách ra về, bỗng cậu rút d**ng v*t ra khỏi người anh trai.
Tạ Nhiên bị cậu ch*ch đến hai chân như nhũn ra, gần như đứng không vững, may mà ban nãy Tạ Thanh Ký đè ép hắn.
Lúc này Tạ Thanh Ký vừa rời đi, hắn liền thuận thế trượt xuống, quỳ rạp trên mặt đất, phía sau vừa đau vừa sướng, cứ như vẫn còn thứ to lớn nào đấy đang ra vào bên trong. Tạ Nhiên nghĩ lại phát sợ, sờ cái lỗ nhỏ đáng thương bị căng ra kia, thầm nghĩ nếu Tạ Thanh Ký của kiếp trước cũng không ra gì như bây giờ, họ cần gì phải làm khổ nhau tới vậy.
Tạ Thanh Ký đi rồi qua lại, cầm thứ gì đó trên tay.
Tạ Nhiên bị cậu nhấc lên mới nhận ra đó là dây thắt lưng trước đó hắn dùng để trói Tạ Thanh Ký.
Em trai hắn học từ thực tế, lấy gậy ông đập lưng ông, cậu trói tay anh ruột rồi ném lên giường. Sau đó l*t s*ch nửa người dưới của Tạ Nhiên, lại ép buộc hắn quỳ xuống giường, sau đó tách mông hắn ra, đạp một chân lên mép giường, ch*ch hắn như chó.
Tạ Thanh Ký bị câm trên giường, lúc làm người ta lại chẳng nói lời nào, im lặng bao nhiêu thì dùng sức bấy nhiêu, cậu đè trên người Tạ Nhiên, dùng sức, d**ng v*t cứng đến phát đau lần nữa cắm lút cán vào cơ thể đối phương. Noi bị tiến vào đã không còn khô khốc chặt chẽ như ban nãy, như ký ức khi ăn khổ, vấp ngã rồi đứng lên, Tạ Thanh Ký vừa đút vào, thịt mềm nóng ẩm bên trong liền dán lên.
Tạ Nhiên r*n r* một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà xin tha, đấm giường cả giận nói: "Nhẹ một chút!"
Tạ Thanh Ký vẫn không nói gì.
Sau khi tiễn khách, mẹ mới nhớ tới hai thằng con trai xúi quẩy đều đã uống rượu, sợ hai anh em đánh nhau, nên đứng ngoài cửa hỏi họ có chuyện gì không.
Miệng Tạ Nhiên lại bị Tạ Thanh Ký bịt lại, trên người hắn nhanh chóng không còn nơi nào lành lặn. Tạ Thanh Ký l*m t*nh rất hung bạo, cậu mang theo cơn tức giận khó hiểu, động tác gần mạnh bạo gần như vô tình, trước khi mẹ họ quay lại, gần chư cả cái giường đều bị Tạ Thanh Ký lay cho sắp sập.
"Tạ Nhiên, hai đứa ngủ rồi sao? Vừa rồi là tiếng gì vậy?"
Nghe giọng mẹ càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, Tạ Nhiên vô thức bắt đầu căng thẳng, hắn gần như không dám nhớ lại một số chuyện đã xảy ra ở kiếp trước nữa.
Hắn đột nhiên bắt đầu kịch liệt giãy dụa, muốn bảo Tạ Thanh Ký dừng lại, sợ mẹ giây sau đã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai thằng con trai của bà làm loạn trên giường. Nhưng Tạ Thanh Ký không quan tâm, cậu ôm Tạ Nhiên xuống làm trên sàn, làm vậy không có tiếng lay giường nữa, cậu như phát điên mà di chuyển mạnh hơn, làm dưới mí mắt mẹ mình khiến tay chân anh cậu như nhũn ra, đầu óc mơ màng.
Tạ Nhiên nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt, cảm thấy mình sắp bị Tạ Thanh đâm thủng rồi.
Tạ Thanh Ký lặng lẽ dùng sức, mồ hôi trên trán c** nh* xuống mặt Tạ Nhiên.
Trong phòng không ai lên tiếng, mẹ không hiểu sao mà rời đi, lúc này Tạ Thanh Ký mới mạnh bạo kéo Tạ Nhiên quay lại giường.
Mẹ không hề biết, cách một bức tường, đứa con trai út tương lai xán lạn, ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất đang đè đứa con lớn trên giường, d**ng v*t của nó ra vào một cơ thể đồng tính, người này còn là anh trai ruột của nó.
Tạ Thanh Ký làm rất lâu, đâm Tạ Nhiên bắn một lần vẫn chưa có ý định kết thúc, cậu bóp eo Tạ Nhiên, động tác mạnh bạo, thái độ lạnh lùng ra lệnh cho Tạ Nhiên quỳ xuống giường.
Cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng lên tiếng.
Tối nay cậu trầm mặc ít nói, từ đầu đến cuối chỉ nói đúng bốn chữ.
— Một lần trước đó là
"Đi đâu?"
— Lần còn lại là bây giờ: "Quỳ xuống."