“Cho dù không phải con ruột, ta cũng là cha nuôi các con. Nuôi dạy các con, ta không thể trốn tránh.”
Trước khi sang Anh, anh từng tính toán sẽ đưa bọn trẻ vào viện phúc lợi.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn vào đôi mắt biết hối hận của ba đứa, trong lòng anh đã không còn gút mắc.
Chúng giống anh đến lạ — đều từng làm tổn thương người thật lòng thương yêu mình, rồi lại muộn màng hối tiếc.
Có lẽ vì sự đồng cảm ấy, ánh mắt anh dành cho chúng thêm phần nhu hòa.
“Nhưng, các con phải hứa với ta, sau này lớn lên, nhất định phải bảo vệ tốt cho Ân Hi.”
Ba cậu bé cùng nghiêm túc gật đầu:
“Ân Hi là em gái của bọn con, chúng con sẽ bảo vệ con bé cả đời.”
Ngày anh xuất viện, trùng hợp cũng là ngày Hứa Tri Hạ lên xe hoa.
Anh dẫn ba cậu bé, lặng lẽ đứng trong góc lễ đường, tận mắt nhìn thấy cô khoác tay Phó Cận Tuấn, bước vào hôn lễ.
Khi tiếng chuông chúc phúc ngân vang, Cố Lương Châu bất giác mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm:
“Hạ Hạ, chúc em hạnh phúc.”
Anh không dừng lại lâu, chỉ lặng lẽ nắm tay ba cậu bé, rời khỏi nơi ấy.
Hứa Tri Hạ dường như có linh cảm, ánh mắt bất chợt dõi về phía bóng lưng đang khuất dần.
Nhưng nơi ấy, đã chẳng còn ai.
“Cô dâu, đến lúc ném hoa rồi!”
“Được!”
Nụ cười tươi rói nở trên gương mặt cô, tay nâng bó hoa cưới hạnh phúc, mạnh mẽ tung về phía sau.
“Á! Là của tôi rồi, người tiếp theo kết hôn nhất định là tôi!”
Tiếng reo phấn khích vang lên, đó là đường muội của Phó Cận Tuấn bắt được hoa, mừng rỡ đến phát khóc.
Hôn lễ viên mãn khép lại.
Ngày hôm sau, Hứa Tri Hạ nhận được một phong thư.
Là Cố Lương Châu để lại.
Cô xé niêm phong, bên trong viết:
“Gửi Tri Hạ,
Khi em đọc được bức thư này, ta đã đưa ba đứa nhỏ về nước.
Xin lỗi vì quãng thời gian qua đã quấy rầy em. Thấy em sống hạnh phúc như vậy, ta đã mãn nguyện. Về sau, ta sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
Tha thứ cho sự mù quáng và ngu xuẩn của ta. Trừng phạt, ta đã chịu đủ — bạn bè xa lánh, người thân quay lưng.
Những ngày tiếp theo, ta sẽ nuôi dạy ba đứa nhỏ trưởng thành, để chúng không đi vào vết xe đổ của ta.
Chúc em hạnh phúc, vui vẻ cả đời.
— Cố Lương Châu lưu.”
Đọc xong, Hứa Tri Hạ lặng im thật lâu.
Cho đến khi Ân Hi tung tăng chạy lại, bất ngờ rút ra từ sau lưng một bó hoa tươi:
“Ta-da! Mẹ ơi, bất ngờ nhé, đây là quà cưới con tặng mẹ, mẹ có thích không?”
Hứa Tri Hạ nhận lấy, dịu dàng xoa đầu con:
“Dĩ nhiên là thích, cảm ơn con, bảo bối của mẹ.”
Không xa, Phó Cận Tuấn mặc tạp dề, bưng một khay bánh ngọt bước ra.
Bắt gặp ánh mắt cô, anh khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến tan chảy.
“Anh mới thử làm bánh dứa, không biết có hợp khẩu vị của hai mẹ con không, mau nếm thử đi.”
Mùi vị ngọt ngào của khói bếp nhân gian, ấm áp bao phủ cả căn nhà.
Cắn miếng bánh, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa, khiến khóe môi cô cong lên.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, phong thư đặt trên bàn khẽ bay lên, cuốn vào không trung.
Cô không ngoảnh lại, chỉ say sưa khen ngợi tài nghệ của người đàn ông bên cạnh.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
(Hoàn)