Chàng cười khổ, ôm ta vào lòng:
“Nếu ta trốn trước khi ra trận, vậy thì cả Cố gia, cả Tống gia đều không tránh khỏi họa diệt môn.
Uyển nương, nghe ta, khi ta rời đi rồi, nàng mau chóng tìm một người mà gả, để tuyệt đi lòng dạ của hoàng thượng.”
Chàng than nhẹ, siết chặt vòng tay.
“Nếu có thể, ta chỉ muốn làm một kẻ công tử phong lưu cả đời, cùng nàng rong ruổi khắp chốn, nuôi chim đấu chó, rảo bước phố phường.
Đợi đến ngày thành thân, sẽ đường đường chính chính rước nàng về làm thê tử.”
Ta nép trong lòng chàng, nước mắt như suối, không thể thốt nên lời.
“Nếu… nếu hoàng thượng không có ý đó thì sao?”
Cố Huyền khẽ cười:
“Sáng nay ta vào triều, chỉ vì hôm trước cưỡi ngựa nhập thành, mà sớ tấu luận tội ta đã chất cao như núi.
Nếu trận này thắng, thiên triều có thể thái bình mười năm, hoàng thượng há lại để ta ôm binh quyền mà nhàn cư nơi kinh?”
Chúng ta ôm nhau dưới ánh trăng.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy lòng đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng, Cố Huyền vuốt nhẹ mái tóc ta, thì thầm bên tai, nghẹn ngào mà nói:
“Uyển nương, Cố Huyền… chẳng thể làm kẻ lêu lổng cả đời cùng nàng rồi.”
9
Tại kinh thành, ta ngày đêm mong ngóng tin tức nơi chiến trường, trong lòng vừa lo sợ, vừa tuyệt vọng.
Rốt cuộc cũng nghe được tin Cố Huyền bình an trở về.
Còn chưa kịp mừng rỡ, ta liền nhận được bồ câu truyền thư của chàng.
Trong thư nói, hoàng thượng đã biết rõ tâm tư của chàng, khi chàng cận kề cái chết, vẫn phái người đến cứu.
Ta vốn tưởng, kể từ nay chúng ta có thể bình yên mà sống bên nhau.
Nào ngờ Cố Huyền lại viết tiếp rằng, người cứu chàng, cũng chính là kẻ được phái đến để giám sát chàng.
Chàng còn nói, chàng dần nhận ra cái chết năm xưa của cố tướng quân Cố gia tựa hồ không phải chuyện ngoài ý muốn.
Ta lo cho sự an nguy của chàng, khuyên chàng chớ nên tiếp tục truy xét nữa.
Nhưng kể từ đó, Cố Huyền không còn hồi âm.
Lần gặp lại kế tiếp, chính là lúc đôi ta trở mặt thành thù.
Ta hiểu, Cố Huyền cuối cùng đã chọn từ bỏ chính mình để giữ trọn bình an cho ta.
Theo lời dặn của chàng, ta đến Dương Châu, cùng các đồng liêu nơi quân doanh diễn một màn hôn sự giả.
Như vậy mới có thể bảo toàn Tống gia, bình yên rút khỏi kinh thành.
Chỉ là… lần đầu tiên gặp lại sau ba năm, ta đã biết, Cố Huyền sống chẳng dễ dàng gì.
Chàng chưa từng gửi thư cho ta, cũng không để lộ một lời về tình cảnh hiện thời.
Vị thiếu niên tướng quân trong ký ức ta, nay đã què chân, tóc điểm bạc.
Không còn ai nhớ đến năm xưa chàng phong hoa tuyệt đại, vô song thiên hạ thế nào nữa.
Mọi người đều nói, Cố Huyền là trò cười, là kẻ làm nhục thanh danh trưởng tử Cố gia.
Chàng cố gắng bấu víu sinh tồn nơi kinh thành, chỉ để tra ra kẻ hại chết phụ thân năm xưa, đồng thời giữ vững thanh danh cho cả Cố gia và Tống gia.
Ba năm nơi Dương Châu, ta ngày đêm ngóng trông thư từ kinh thành, song mãi chẳng thấy hồi âm.
Đến khi tròn ba năm, ta mới quay lại chốn cũ.
Ngày ta đại hôn, theo kế hoạch, Cố Huyền không nên xuất hiện.
Chàng cần phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ cùng ta nơi kinh thành.
Thế nhưng chàng vẫn đến.
Mang theo thân thể tàn tạ, chỉ để được tận mắt thấy ta trong hỉ phục.
Chàng lúc ấy đang nghĩ gì? Là nhớ về hôn lễ chưa trọn thuở xưa, hay lo rằng kiếp này chẳng còn duyên tái ngộ, nên dẫu có bị người đời nghi kỵ, gièm pha, cũng nhất định phải đến nhìn ta lần cuối?
Ta ngồi trong xe ngựa, ánh mắt không nỡ rời khỏi cảnh vật hai bên đường.
Ta cùng Cố Huyền lớn lên nơi kinh thành, từng con phố, từng con ngõ, đều có bóng dáng hai ta in dấu.
10
Khi ra khỏi cổng thành, chẳng hiểu vì sao, ta chợt ngẩng đầu nhìn lên tường thành.
Phía trên không có ai, nhưng trong lòng ta lại khăng khăng cảm thấy, Cố Huyền đang ở đó.
Cũng giống như khi xưa chàng xuất chinh, ta miệng thì nói không tiễn, kỳ thực mỗi lần đều lặng lẽ trèo lên tường thành mà nhìn.
Thấy chàng mặc chiến bào, thần sắc hiên ngang, lòng ta khi ấy ngập tràn kiêu hãnh.
Một vị đồng liêu của Cố Huyền cũng đưa mắt nhìn lên theo ánh mắt ta, hồi lâu mới mở lời:
“Trước hết nên nghỉ ngơi một chút, đoạn đường này đã mệt rồi.”
Ta khẽ lắc đầu, lễ độ đáp:
“Đa tạ.”
Tường thành dần khuất khỏi tầm mắt theo nhịp vó ngựa.
Ngoài thành, núi xanh trập trùng, sông núi vẫn như cũ.
Một tấc sơn hà, một tấc huyết.
Đó là giang sơn mà thiếu niên tướng quân của ta dùng máu xương mà đổi lấy.
Chỉ tiếc rằng, người muốn đi, cả đời bị giam nơi lồng sắt;
Kẻ muốn ở, lại chẳng còn cơ hội trở về cố thổ.
Không biết là vận mệnh trêu ngươi, hay duyên số sai lầm, cuối cùng, ta vẫn phải rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên.
Đồng liêu Cố Huyền đắp cho ta một tấm áo choàng, ngập ngừng nói:
“Cô nương chớ quá đau lòng.
Cố Huyền từng nói, chờ đến khi hoàng thượng quên lãng dần dần, có lẽ chàng sẽ giả chết xuất kinh, rồi đến Dương Châu đoàn tụ cùng chúng ta.”
Ta khẽ gật đầu, mỉm cười.
Con đường phía trước tuy xa, nhưng trong lòng ta vẫn đầy hy vọng.
Hy vọng rằng tương lai chẳng xa, sẽ có ngày tái ngộ.