Hôm đó, Tạ Hoài Xuyên sau khi đưa Triệu Tâm Nguyệt về phòng, mời đại phu xem bệnh thấy không ngại gì mới nhớ tới việc về chính viện thăm ta.

Nhưng vừa vào viện đã thấy vắng tanh chẳng còn ai.

Hỏi quản gia mới biết Thẩm Thanh Uyển đã được Hoàng hậu đón vào cung.

Đương kim Hoàng hậu vốn che chở muội muội hết mực, thương yêu chiều chuộng.

Tạ Hoài Xuyên nghĩ Thẩm Thanh Uyển đã vào cung thì hẳn không sao.

Gần đây tính nàng càng thêm kiêu ngạo, cứ để nàng nguôi giận mấy ngày rồi sẽ vào cung đón về.

Nhưng mười ngày nửa tháng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng người trở lại.

Lòng hắn bắt đầu bất an, làm việc cũng thất thần, cảm giác trống rỗng như có thứ quan trọng đang dần rời khỏi tay.

Hôm ấy hắn hiếm hoi xin nghỉ nửa buổi, chuẩn bị vào cung đón nàng về.

Chưa kịp đi, quản gia đã hấp tấp tới bẩm báo: “Phu nhân hồi phủ rồi.”

Tạ Hoài Xuyên thở phào nhẹ nhõm, về là tốt, chỉ cần về là tốt.

Nào ngờ theo sau Thẩm Thanh Uyển còn có một vị công công trong cung.

Công công mở chiếu thư ra đọc: “Từ nay trở đi, Thẩm thị Thanh Uyển và Tạ Hoài Xuyên giải trừ hôn khế. Tất cả sính lễ và hồi môn theo lễ đối chiếu giao trả. Sau này nam cưới nữ gả, không còn liên quan.”

Tạ Hoài Xuyên chỉ cảm thấy đầu choáng váng, sắc mặt trắng bệch, quỳ sụp dưới đất hồi lâu không nhúc nhích.

11

“Không thể nào, sao có thể như vậy?”

“Thanh Uyển, nàng nói cho ta biết đây không phải thật.”

Tạ Hoài Xuyên hơi thở dồn dập, nơi khóe mắt ửng đỏ, vươn tay định nắm lấy ta.

Ta vội lùi lại một bước tránh đi sự đụng chạm ấy.

“Tạ Hoài Xuyên, thánh chỉ hòa ly là ta tự mình cầu Hoàng thượng ban.”

“Khi chàng hết lần này đến lần khác vì biểu muội mà ruồng rẫy ta, chàng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”

“Tạ Hoài Xuyên, ta đã không còn yêu chàng nữa.”

Nam nhân ấy đôi mắt đỏ ngầu, không dám tin, bật người lao tới ôm chặt lấy ta.

“Thanh Uyển, ta sai rồi, ta thật chỉ coi nàng ấy như muội muội, giữa chúng ta thật sự không có gì.”

“Nàng không muốn thấy nàng ta, ta lập tức sai người đưa đi, cầu xin nàng, đừng rời bỏ ta, được không?”

Ta gạt tay hắn ra, lạnh giọng nói: “Tạ Hoài Xuyên, thâm tình đến muộn rẻ hơn cỏ, hối hận đến muộn cũng vậy thôi.”

“Nể tình vợ chồng một trường, hãy để ta đi cho thể diện.”

Nam nhân toàn thân run rẩy, đứng không vững, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi, Thanh Uyển, ta sai rồi.”

12

Rời khỏi Tạ phủ, ta mang theo của hồi môn cùng gia nhân chuyển thẳng tới căn nhà ba gian ba dãy mới mua.

Tạ Hoài Xuyên không cam tâm, mấy lần tới cửa quấy rầy, ta đều đóng chặt cửa không tiếp.

Để cho đứa nhỏ trong bụng tìm một người cha mới, ta còn treo một bảng chiêu phu.

Bổn cô nương có tiền có sắc lại có thế, mới nửa ngày đã có hơn trăm người tới ghi danh.

Ta lựa tới chọn lui, cuối cùng chọn một thư sinh nghèo.

Thư sinh họ Lý, tên Ngọc.

Dáng dấp nho nhã, thân thế thanh bạch.

Nói năng ôn hòa, đối với ta hết mực kiên nhẫn.

Không việc gì thì cùng ta chơi cờ, vẽ tranh, nuôi chim đọc thoại bản.

Ngày tháng trôi qua an nhàn tự tại.

Một hôm, đại tẩu tới thăm ta, còn mang theo một chuyện lớn.

Liên quan đến vị tiền phu Tạ Hoài Xuyên kia.

“Cái ả Triệu Tâm Nguyệt kia không phải hạng tốt lành gì, thấy sắp bị đuổi đi, liền ngấm ngầm cho Tạ Hoài Xuyên uống thuốc.”

“Tạ Hoài Xuyên là hạng người gì, sao có thể mắc lừa nàng ta, nổi giận đem bát thuốc ép nàng ta uống cạn, uống xong thì sai người ném ra khỏi Tạ phủ.”

“Cuối cùng muội đoán xem ra sao?”

Ta cắn miếng lê trong tay, tò mò hỏi.

“Vậy mà lại bị mấy tên vô lại từng làm nhục nàng ta trước đây bắt được.”

Nghe xong, trong lòng ta không hề có chút vui sướng hay khoái ý báo thù, chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Vòng đi vòng lại, Triệu Tâm Nguyệt vẫn không thoát nổi kiếp nạn ấy.

Có lẽ ngay từ đầu nàng ta không nên đến Kinh thành.

Tạ Hoài Xuyên có lẽ cũng hối hận đã đón nàng ta về.

Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận để uống.

13

Mười tháng mang thai, ta sinh được một tiểu công tử tuấn tú.

Lớn lên càng nhìn càng giống Tạ Hoài Xuyên.

Một hôm dẫn con dự yến trong cung, không may bị Tạ Hoài Xuyên bắt gặp.

Một lớn một nhỏ, ánh mắt vừa chạm liền hiểu rõ mọi chuyện.

“Thanh Uyển, nó, nó là con ta.”

“Nó là con ta, họ Thẩm, không liên quan nửa phân tới ngươi.”

Ta vội cắt ngang lời hắn, nói xong bế lấy tiểu tử xoay người rời đi.

Chỉ để lại sau lưng nam nhân mắt đỏ như máu, lảo đảo ngồi phịch xuống đất.