- Trang chủ
- Một Đêm Với Chủ Tịch
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Một Đêm Với Chủ Tịch
Tác giả: bắp cải đáng yêu
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Nói xong, anh cúp máy.
Tôi nghiến răng, tức tối chửi một câu.
Cái đồ trời đánh, khó khăn lắm tôi mới quyết định trả tiền, vậy mà anh chẳng biết ơn!
13
Nhanh chóng đến ngày giao hoa cho Tô Mặc.
Tôi thuê xe chở đến tận nơi, vốn định không đi, nhưng nghĩ tiệm chỉ có mình tôi, nhất định phải có mặt bàn giao.
Ai ngờ, thấy bảng tên ngoài sảnh, tôi sững lại.
Không phải Tần Nghị cưới, mà là anh chàng ấm áp tôi gặp ở sân bay hôm nọ!
Trong lòng tôi thầm cười hả hê.
Tần Nghị mặt lạnh suốt ngày, sao mà tranh nổi người ta chứ!
Đúng lúc đó, một đám người ùa vào vây quanh tôi. Tôi hoảng loạn, thì Tần Nghị bước ra, ôm bó hồng lớn.
“Lâm Đường, lấy anh nhé!”
Anh quỳ một gối, vẻ mặt căng thẳng.
Tôi choáng váng.
Đây là trò gì thế?
“Tần Nghị, anh có biết mình đang làm gì không?”
Đây rõ ràng là hôn lễ của vị hôn thê cũ anh ta! Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi — chẳng lẽ anh cầu hôn tôi chỉ để trả thù Tô Mặc?
Nghĩ vậy, tôi giật bó hoa ném xuống đất. Một viên kim cương to bằng hạt bồ câu lăn ra, cả hội trường lặng ngắt.
Tôi nuốt khan.
Sĩ có thể chết chứ không thể nhục! Tôi tuyệt đối không nhặt lại!
“Thôi nào, lớn rồi còn bày đặt.”
Mẹ tôi chen ra, nhặt kim cương và hoa nhét vào tay tôi.
“Tiểu Nghị nói hết với mẹ rồi. Nửa năm qua nhà nó gặp chút rắc rối, sợ không có tiền thì con không chịu cưới, nên mới không dám liên lạc.”
Bà còn đẩy tôi về phía anh.
“Xin lỗi, Đường Đường! Sau này anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, luôn để em sống sung sướng. Lấy anh nhé!”
Anh lại quỳ, xung quanh mọi người hò hét, mẹ anh ở đằng kia thì trợn mắt lườm tôi. Tôi chột dạ hẳn.
“Đồng ý…”
Tôi vốn không định gật đầu nhanh vậy, nhưng ai mà dại từ chối chứ. Viên kim cương kia, chẳng phải đã vào tay tôi rồi sao!
Ba ngày sau, hai bên gia đình gặp mặt.
Bố mẹ tôi chỉ nói cần tiền, bên kia tất nhiên đồng ý. Hai nhà liền chốt ngày đính hôn và hôn lễ.
Đến lúc đăng ký kết hôn, tôi vẫn ngỡ ngàng không tin nổi mình thật sự gả vào hào môn!
Choáng váng hỏi anh từ bao giờ thích tôi, câu trả lời khiến tôi ngượng chết ngay tại chỗ.
“Yêu qua mạng đó! Bé cưng đường ngọt của anh!”
Hóa ra đây là cái bẫy anh đã bày sẵn!
Mùa hè năm tư, tôi từng quen một người trên mạng, trò chuyện một thời gian liền nảy sinh tình cảm. Anh đặt biệt danh cho tôi là “bé cưng đường ngọt”.
Sau đó anh rủ gặp mặt, nhưng tôi biết nhan sắc mình bình thường, không dám đi, bèn viện cớ bận học, sợ ảnh hưởng tương lai nên chia tay.
Không ngờ, hắn mở công ty ngay khi tôi tốt nghiệp, tạo công việc cho tôi, còn thông đồng với Trần Du Du gài bẫy tôi!
“Thế còn Tô Mặc?”
“Họ quen năm năm thì sao, liên quan gì đến anh?”
“Không phải thanh mai trúc mã à?”
Tần Nghị vuốt tóc tôi, dịu dàng nói:
“Cùng lớn lên thì nhất định phải ở bên nhau sao? Anh và chị gái đều xem cô ấy như em.”
“Còn mẹ anh? Trước kia bà không ưa tôi, sao giờ lại đổi khác?”
“Lúc em gọi điện, bà ngồi cạnh nghe hết rồi.”
Anh cười, véo má tôi, bị tôi tát cho một cái đau điếng.
Hừ! Không ngờ Tần Nghị cũng có lúc si tình như vậy. Ngày đó yêu đương qua mạng chỉ là trò tiêu khiển, tôi chưa từng nghĩ sẽ thành thật.
Còn vụ anh và Trần Du Du chuốc rượu tôi, tôi sớm biết rồi! Một người đâu thể ngã ba lần cùng một chỗ đá. Chỉ vì tôi thích anh, nên mới giả vờ mắc bẫy.
Thợ săn bậc thầy thường hóa trang thành con mồi. Và cuối cùng, tôi cũng đạt được điều mình muốn!
(Hoàn)