“Rõ.” – Mẹ tôi cũng thu lại vẻ dịu dàng thường ngày, ánh mắt sắc lạnh.
“Còn cậu, nhóc Văn Nhân…” – Ba tôi nhìn sang Văn Nhân Dã, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý – “Mấy chiêu thương nghiệp của cậu chỉ là trò trẻ con. Muốn đối phó Thiên Lang Tinh? Cậu còn non lắm.”
Ông bước đến gần bản đồ, hai tay chắp sau lưng.
“Con bé Tô Nhược Nhược ấy, chẳng phải muốn thành danh viện, muốn chen chân vào giới thượng lưu sao?”
“Vậy ta sẽ tự tay dựng nên một giới thượng lưu thật sự – nơi mà nó vĩnh viễn không thể đặt chân vào.”
“Ta sẽ khiến cả nền kinh tế Bắc Thành, vận hành theo ý ta.”
“Ta sẽ cho cái gọi là ‘Giáo Sư’ thấy, ở Bắc Thành này, ai mới là vị Vương thật sự.”
Khoảnh khắc ấy, ông đứng trong quầng sáng của bản đồ lập thể, uy nghi như thần minh.
Tôi, Văn Nhân Dã, và Đường Đường, ba người chúng tôi, đều chết lặng.
Cuối cùng, tôi đã hiểu, vì sao ba tôi có thể lái máy cày từ dưới hồ trồi lên.
Bởi ông vốn dĩ chẳng phải đặc công về hưu.
Ông là…