Chương 8

Truyện: MÃ KHOÁ NGÔI SAO

Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit

Con trai bà là thứ đàn ông gì, tự bà rõ ràng nhất!

Trong lòng yêu người khác mà vẫn lôi kéo con gái tôi, quấy rối, theo dõi, bám riết không tha!

Đồ vô dụng! Hèn nhát!

Một thằng đàn ông đến chuyện tình cảm cũng không xử lý nổi thì có tư cách gì đến chất vấn con gái tôi?!”

Tiếng mẹ tôi như dao chém từng nhát, câu nào câu nấy chí mạng.

Vương Á Cầm và Chu Kỳ mặt trắng bệch xen xanh mét, hàng xóm xung quanh thì xì xào càng lúc càng to.

Vương Á Cầm tức đến run người, định mở miệng cãi lại, nhưng bị Chu Kỳ kéo chặt:

“Mẹ! Đừng nói nữa!

Đi thôi! Con xin mẹ đấy! Mất mặt quá rồi!”

Chu Kỳ gần như lôi xềnh xệch mẹ mình, trong tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm, bẽ bàng rời khỏi hành lang.

Ngoài cửa, không gian trở nên tĩnh lặng.

Mẹ tôi đóng sầm cửa, lưng tựa vào cánh cửa, thở dốc kịch liệt, rõ ràng bị tức đến run rẩy.

Vài giây sau, bà quay lại, mắt đỏ hoe, môi run lên, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ ôm chầm lấy tôi.

Vòng tay bà có phần cứng nhắc, không mềm mại ấm áp như trên phim, nhưng lại mang một sự chân thành và mạnh mẽ vụng về.

“Con ngốc này… chịu nhiều ấm ức như vậy, sao… sao không nói với mẹ sớm hơn…”

Giọng bà khàn khàn, chứa đầy thương xót và tự trách.

“Từ bé đến giờ, bố mẹ bận công việc, không chăm sóc con nhiều, cứ nghĩ con đủ hiểu chuyện, đủ mạnh mẽ.

Không ngờ lại để con một mình gánh nhiều thứ như vậy.”

Tôi tựa đầu lên vai mẹ, hít lấy mùi khói bếp quen thuộc hòa với hương bột giặt nhàn nhạt, khóe mắt bất giác cay xè.

Tất cả những tủi thân âm thầm chịu đựng, những nỗi sợ nửa đêm trằn trọc, những lần cố tỏ ra bình tĩnh,

Đến khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra mình đã có một bến cảng để tựa vào.

Thì ra, tôi không phải không cần ai, chỉ là quen với việc không mở miệng.

Thì ra, bên dưới lớp áo giáp mà tôi khoác lên, tôi vẫn khao khát có một lần được bảo vệ, che chở —

Dù vụng về, nhưng lại trọn vẹn và dốc hết sức.

8

Sau lần đó, cả nhà bọn họ hình như hoàn toàn an phận.

Thỉnh thoảng, tôi nghe được một vài mẩu tin rời rạc qua bạn bè chung, giống như những âm thanh vọng về từ một thế giới khác.

Hóa ra, Chu Kỳ và Tô Tinh Vãn quả nhiên lại dây dưa với nhau.

Hơn nữa, Tô Tinh Vãn mang thai.

Không biết vì trách nhiệm, hay vì thất bại trước tôi mà vội vàng tìm một cành cây để bám, Chu Kỳ và cô ta nhanh chóng kết hôn chớp nhoáng.

Nghe nói đám cưới làm rất vội vàng, Vương Á Cầm — mẹ Chu Kỳ — mặt tái xanh, còn Chu Kỳ cũng chẳng thấy chút gì gọi là vui vẻ.

Cuộc sống sau hôn nhân, đúng như tôi đã dự đoán, hoàn toàn gà bay chó sủa, một mớ hỗn độn.

Tính khí đại tiểu thư và thói tiêu xài hoang phí của Tô Tinh Vãn ngày càng tệ, mâu thuẫn với Vương Á Cầm — một người giỏi tính toán chi li — gần như không đội trời chung.

Chu Kỳ bị kẹt ở giữa, mệt mỏi rối bời.

Nghe nói để đáp ứng những khoản chi tiêu của Tô Tinh Vãn, hắn thậm chí còn rút cả vốn lưu động của công ty.

Bạn bè kể những chuyện này cho tôi nghe, ánh mắt họ luôn dè dặt quan sát sắc mặt tôi.

Tôi chỉ mỉm cười, cúi xuống nhấp một ngụm cà phê.

Những bi hài kịch này, từ lâu đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Cho đến hơn nửa năm sau, một tin còn chấn động hơn nữa nổ ra —

Chu Kỳ và Tô Tinh Vãn ly hôn.

Và ly hôn theo cách tồi tệ nhất có thể.

Thì ra, sau khi đứa trẻ sinh ra, Chu Kỳ càng nhìn càng thấy không giống mình, nên đã bí mật làm xét nghiệm ADN.

Kết quả đúng như hắn lo sợ — đứa bé không phải con của hắn.

Trong cơn nhục nhã và phẫn nộ, Chu Kỳ bùng nổ, không chỉ đánh Tô Tinh Vãn, mà còn đe dọa sẽ hủy hoại cả gia đình cô ta.

Nhưng Tô Tinh Vãn đâu phải dạng dễ bị bắt nạt.

Nghe nói cô ta đã nắm trong tay bằng chứng về những hành vi phi pháp trong công ty Chu Kỳ.

Giữa cơn đấu đá lẫn nhau, Tô Tinh Vãn trực tiếp tố cáo những bằng chứng đó lên cơ quan chức năng.

Công ty của Chu Kỳ vốn đã lảo đảo vì kinh doanh thua lỗ và thiếu vốn, nay lại bị điều tra chính thức, chẳng bao lâu sau tuyên bố phá sản, còn ôm thêm một khoản nợ lớn.

Chu Kỳ — người từng ý chí ngút trời, phong độ ngút ngàn — giờ đây tiền mất tật mang, thân bại danh liệt, trở thành đề tài bàn tán vừa tiếc nuối vừa châm biếm trong vòng bạn bè.

9

Nghe tin này, tôi đang ngồi ăn bánh ngọt mẹ mới nướng.

Ngoài cửa sổ, nắng trải vàng trên bàn ăn.

Mẹ tôi ngồi đối diện, mỉm cười nhìn tôi.

Trong điện thoại, Trần Hề kể chuyện một cách sinh động, cuối cùng còn bĩu môi cảm thán:

“Thấy chưa, thiện ác có báo.

Ngày trước hắn đối xử với mày như thế, giờ có kết cục này, tự làm tự chịu!”

Tay tôi đang cầm thìa bánh khựng lại một thoáng, nhưng trong lòng bình thản vô cùng.

Không hả hê.

Không thương hại.

Cuộc sống của hắn, tốt hay xấu, không còn liên quan đến tôi.

Trong lòng tôi, Chu Kỳ từ lâu đã là một người xa lạ.

“Được rồi, đừng nhắc đến những người chẳng liên quan nữa.”

Tôi cười cắt ngang lời bạn thân:

“Cuối tuần này đi xem triển lãm mỹ thuật mới khai trương nhé?”

“Được luôn!

À này, cái anh giám đốc bên đối tác mà mày từng nói, đẹp trai, ga lăng ấy, sau này có hẹn hò gì không?”

“Có, anh ấy hẹn tao tối mai ăn tối.”

“Ồ~~~ phát triển một chút xem nào?”

“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Tôi nhìn sang mẹ, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của bà, chỉ khẽ cười nhẹ, giọng nói cũng thoải mái và an nhiên.

Cúp điện thoại, tôi quay sang nũng nịu với mẹ, nói rằng mai muốn ăn thêm bánh nữa.

Mẹ cười, lấy ngón tay gõ nhẹ vào mũi tôi:

“Con mèo tham ăn!”

Rồi bà quay vào bếp tiếp tục bận rộn.

Tôi nhìn theo bóng lưng bà, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc tràn đầy.

Tôi từng yêu hết lòng, cũng từng bị phản bội tàn nhẫn.

Nhưng tôi đã dứt khoát buông tay, rời khỏi vũng lầy đó, tự mình xây lại cuộc sống.

Những tổn thương và phản bội trong quá khứ không khiến tôi héo mòn, mà chỉ làm tôi kiên cường hơn, tỉnh táo hơn.

Tôi không còn là cô gái Hứa Nhiễm từng cần dựa vào ánh sáng và tình yêu từ người khác nữa.

Ngoài cửa sổ, trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ.

Tương lai của tôi cũng như vậy — rộng mở, sáng rỡ.

(Hoàn)