Kết hôn đã sáu năm, thư ký của chồng tôi – Bạch Cẩn – khoe một tấm ảnh chụp màn hình chuyển khoản trong vòng bạn bè.
Số tiền là 201314.
Một con số khá lãng mạn.
Cô ta còn viết caption: “Sếp thật hào phóng, yêu đương không bằng phát triển sự nghiệp!”
Tôi tiện tay bình luận một câu: “Làm việc cho tốt nhé.”
Ai ngờ bị cô ta xóa khỏi danh sách bạn bè luôn.
Ngay sau đó, điện thoại của Giang Hàn gọi đến, mở miệng đã chất vấn:
“Tôi chỉ chuyển khoản thưởng dự án cho Bạch Cẩn sớm một chút, tiện thể mừng sinh nhật cô ấy, em có cần mắng cô ấy trên WeChat như vậy không?
Giản Vãn, có phải tôi đã quá nuông chiều em nên em mới sinh sự như thế?”
Trong điện thoại còn nghe thấy tiếng người trong công ty đang an ủi cô ta, Bạch Cẩn thì đang khóc thút thít.
Tôi còn chưa kịp giải thích, điện thoại đã bị cúp ngang, tôi cũng bị chặn luôn.
Sau đó, Bạch Cẩn lại đăng tiếp một tấm ảnh chuyển khoản mới, lần này là 5,2 triệu.
Tôi đoán đó là “khoản bù đắp” của Giang Hàn dành cho cô ta.
Tôi cười khẩy một tiếng, tắt luôn điện thoại.
1.
Khi Giang Hàn bước vào nhà, tôi vừa vứt hộp đồ ăn ngoài cửa.
Bác sĩ dặn sau khi sảy thai phải ăn uống thanh đạm, nếu nghỉ ngơi không tốt, sẽ rất khó mang thai lại trong thời gian ngắn.
Năm tiếng trước, tôi vẫn còn ghi nhớ lời dặn này. Nhưng bây giờ, tôi muốn ăn gì thì ăn, không muốn vì một người đàn ông mà phải ép buộc bản thân nữa.
Hôm nay là kỷ niệm sáu năm ngày cưới của tôi và Giang Hàn.
Tôi nôn nóng xuất viện, định tạo một bất ngờ cho anh ta, còn đặt khách sạn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Tôi háo hức chờ tin nhắn trả lời cả ngày, cho đến lúc vô tình thấy bài đăng của Bạch Cẩn trước khi ra khỏi nhà, rồi nhận được cuộc gọi từ Giang Hàn.
Mọi thứ lúc ấy mới bừng tỉnh như một giấc mơ.
Giang Hàn về đến nhà, nhìn thấy bàn ăn trống trơn, sắc mặt tối sầm lại:
“Sao không nấu cơm?”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn lướt điện thoại, hờ hững nói:
“Anh không phải ăn bên ngoài rồi sao? Còn bụng đâu mà ăn cơm nhà?”
Trước đây, dù muộn hay mệt đến đâu, tôi cũng sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi mệt thật rồi.
Anh ta nhíu mày, trước kia mỗi lần thấy vậy tôi đều lo lắng. Nhưng giờ nhìn lại, chỉ thấy bản thân đã quá ngốc nghếch.
Sáu năm rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu, hạ mình đến mức nào cũng không đổi lấy được sự tôn trọng hay tình yêu thật lòng.
Giang Hàn không nhận ra sự thay đổi của tôi, tùy tiện đưa cho tôi một cái bánh ngọt:
“Không phải em thích ăn đồ ngọt sao? Anh cố tình mua cho em đấy.”
Tôi chỉ liếc qua một cái, đã thấy bánh bị ăn dở, lõm chỗ này chỗ kia, rõ ràng socola bị ai đó móc mất phần ngon nhất.
Tôi không nhận, tiếp tục cầm điện thoại chơi.
Anh ta không ngờ tôi lại lạnh nhạt đến vậy, bắt đầu cáu:
“Giản Vãn, em thế là sao? Cái bánh này anh cất công mua, em còn muốn giở trò gì nữa?”
Tôi đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Thứ người khác đã đụng vào rồi mà anh đưa cho tôi, gì vậy Giang Hàn, trong mắt anh tôi là thùng rác hay trạm thu gom rác thải?”
Lúc này, điện thoại anh ta đổ chuông. Không cần đoán cũng biết là ai.
Anh ta liếc nhìn màn hình, vẻ giận dữ biến mất, khóe môi còn khẽ cong lên cười, nhưng ngay sau đó lại giả vờ nghiêm mặt:
“Anh ra ngoài mua cái khác cho em là được chứ gì! Mệt muốn chết rồi, về nhà còn phải nhìn bộ mặt lạnh lùng này, em còn giận dỗi cái gì nữa, phiền chết đi được.”
Tôi nghe vậy mà chẳng có cảm xúc gì, không tức giận, cũng chẳng buồn bã.
Nói xong, anh ta đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tôi chợt nhớ ra lúc về vội quên thuốc trên xe.
Vội thay giày đi theo anh ta ra ngoài, đối mặt với ánh mắt đầy khó chịu của anh, tôi bình tĩnh nói:
“Anh tiện đường đưa tôi đến hiệu thuốc, tôi cần mua thuốc.”
Anh ta vừa nghe vậy liền như mèo bị dẫm đuôi, lập tức nổi đóa:
“Chỉ đi mua cái bánh cũng phải theo? Em làm quá rồi đấy! Tưởng tôi là chó em nuôi chắc?”
Tôi hiểu cảm xúc của anh ta. Trước đây mỗi lần anh ra ngoài tôi hay hỏi tới hỏi lui.
Nhưng bây giờ tôi thật sự không còn hứng thú nữa. Tôi chỉ cần mua thuốc, nên kiên nhẫn giải thích:
“Cách khu này hai con phố có hiệu thuốc, anh thả tôi ở lề đường là được. Tôi đâu phải biến thái mà đi rình người khác.”
Lên xe rồi, tôi thấy anh vội vàng đặt mua một chiếc bánh matcha mới qua điện thoại.
Tới hiệu thuốc, tôi vừa xuống xe đã bước đi ngay.
Anh ta nhìn tôi một cái, dường như có chút bất ngờ, giọng nói cũng dịu lại đôi phần:
“Mua xong thuốc thì đứng đây đợi anh, anh quay lại đón em.”
Vừa dứt lời, xe lập tức rồ ga chạy đi.
Nước bắn tung tóe lên quần tôi, làm bẩn cả một mảng. Tôi bực bội lau qua rồi bước vào hiệu thuốc.
Mua thuốc xong, tôi đứng trước cửa hiệu thuốc đợi suốt hai tiếng đồng hồ, chân đứng tê rần, vậy mà Giang Hàn vẫn chưa quay lại.
Đột nhiên, trời nổi sấm rền vang, mưa ập xuống chẳng báo trước.
Tôi còn chưa kịp gọi xe, đã bị mưa xối ướt hết từ đầu đến chân.
Bác sĩ dặn không được để bị cảm lạnh, tôi đành vội vàng chạy vào cửa hàng tiện lợi mua một chiếc ô, nhưng vẫn chậm một bước.
Bụng bắt đầu đau âm ỉ, tôi đau đến mức phải ngồi thụp xuống đất.
May mắn có một tài xế tốt bụng đi ngang đã đưa tôi về đến cổng khu nhà, nếu không chắc tôi đã phải nhập viện cấp cứu.
Về đến nhà, tôi vội vàng tắm nước nóng.
Còn chưa kịp uống thuốc, Giang Hàn đã đẩy cửa xông vào, âm thanh mạnh đến giật mình.
“Em về nhà cũng không nói một tiếng? Em có biết anh đã tìm em trong mưa bao lâu không? Anh tìm gần một tiếng đồng hồ đấy! Em thật sự thích đùa giỡn anh như vậy sao?”
2.
Tay tôi đang cầm cốc nước bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta chặn tôi, giờ lại quay sang trách tôi không liên lạc với anh ta?
Tôi đứng trong mưa hai tiếng, mới về nhà chưa được mười phút, anh ta lại bảo đã tìm tôi cả tiếng đồng hồ?
Không muốn đôi co với những lời nói dối ngớ ngẩn ấy, tôi sa sầm mặt, lạnh lùng đáp:
“Anh muốn tôi liên lạc, thì trước tiên hãy bỏ tôi khỏi danh sách chặn trên WeChat và cả số điện thoại đi đã.”
Gương mặt anh ta thoáng cứng đờ, môi mím chặt cố kìm cơn giận.
Sau đó, anh ta đi vào phòng khách, đặt lên bàn một chiếc bánh chocolate không hộp, bị mưa làm ướt sũng.
“Muộn quá rồi, họ hết hộp đựng, anh phải đi mấy cửa hàng mới mua được.”
Tôi nhìn chiếc bánh, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi với chuỗi lời nói dối vụng về của anh ta.
Màn hình điện thoại sáng lên. Là bài đăng mới của Bạch Cẩn — một tấm hình chụp bánh matcha.
Dòng trạng thái:
“Đêm mưa lớn, điều ấm áp nhất là có người yêu bên cạnh.”
Khóe môi tôi khẽ cong, muốn cười mà không thể cười nổi, trong lòng chỉ còn lại sự mỉa mai và lạnh lẽo.
Tôi nhìn chiếc bánh đã nát bét trên bàn, gật đầu:
“Ừ, vất vả cho anh rồi. Vứt đi đi.”
Nghe thấy vậy, anh ta nhíu chặt mày, mắt đỏ lên vì giận, lập tức túm lấy tay tôi.
“Giản Vãn, đầu óc em có vấn đề à? Anh lặn lội dưới mưa mua bánh cho em, em nói vứt là vứt sao?”
Anh ta gào lên giận dữ:
“Em thật sự coi anh là con chó mà đem ra trêu đùa đúng không? Em lại nổi điên cái gì nữa? Chỉ vì hôm nay anh chuyển tiền thưởng dự án sớm cho Bạch Cẩn thôi sao? Cũng phải có mức độ cho sự vô lý chứ! Anh là sếp công ty, đến quyền đó cũng không có à?”
“Thế còn chuyện em mắng người ta trước mặt bao người khiến cô ấy khó xử, anh còn chưa tính sổ với em!”
Tôi nhìn gương mặt giận dữ vì một người phụ nữ khác của anh ta, cười lạnh:
“Giang Hàn, tôi không quan tâm anh chuyển bao nhiêu tiền cho người đàn bà của anh. Tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức đi mắng chửi cô ta, lúc đó tôi còn đang—”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã thô lỗ cắt ngang:
“Đủ rồi! Anh không muốn nghe nữa! Vẫn là cái điệp khúc đó, ba mươi tuổi đầu rồi, đừng có ghen bóng ghen gió suốt ngày nữa được không?”
“Người trẻ đẹp ngoài kia còn thiếu gì, em muốn ghen tới bao giờ mới đủ?”
Trước kia, tôi thường vì những chuyện như thế này mà tranh cãi với anh ta không ngừng.
Tôi luôn hạ thấp mình, chỉ mong được nghe một câu anh ta thật lòng yêu tôi.
Nhưng bây giờ, chuyện anh ta có yêu tôi hay không, không còn quan trọng nữa.
Người lớn rồi, không thể cứ sống mãi trong một mối quan hệ đầy nghi ngờ, hoài nghi và giả vờ hòa thuận như vậy được.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng xa lạ kia của Giang Hàn, biết rõ mọi lời giải thích của mình trong mắt anh chỉ là ngụy biện.
Tôi mệt rồi.
Tôi xoa đầu mình – đang đau nhức vì bị dầm mưa – rồi phẩy tay:
“Tùy anh thôi, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Nói xong, tôi quay người về phòng ngủ.
Chương 2 ở đây:
