(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
14
Tim tôi lặng đi một nhịp.
Không phải… nãy giờ anh ấy đều nghe thấy hết rồi chứ?
Vừa nãy giận quá lỡ lời, giờ bị bắt tại trận.
Tôi đứng chết trân tại chỗ. Đoạn Lâm Chi tiến lại gần, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay tôi.
“Tay lạnh thế này, còn không mau vào nhà?”
Tôi run bắn lên, như bị giật điện.
Anh móc ngón út của tôi, kéo tôi đi, ánh mắt đầy dịu dàng, giọng trách nhẹ:
“Có thời gian nghe người ta nói linh tinh, thì bát canh tôi nấu cho em đã nguội hết rồi.”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, qua khe cửa tôi còn kịp thấy gương mặt Hứa Đình tái mét, như phủ đầy rêu xanh.
“Thỏa mãn chưa?” – Khóe môi Đoạn Lâm Chi nhếch lên.
“Xin lỗi sếp… em lỡ lời.”
Giữa chân mày anh hơi cau lại, mang theo chút ngang ngược:
“Ý em là tôi… không đủ tầm à?”
Gì nữa đây trời?
“Không có không có…” – Tôi hơi chột dạ. “Mai em sẽ nói với cô ấy là mình không hẹn hò.”
“Lý do?” – Anh lười biếng hỏi.
“Anh… đá em.”
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ:
“Tôi là kiểu người thay lòng đổi dạ vậy sao?”
Tôi khựng lại:
“Vậy… em đá anh.”
“Xin lỗi nhé, tôi sĩ diện cao lắm.”
“……”
Anh bật cười, đôi mắt cong lên, bên môi thoáng hiện một nụ cười mỏng:
“Cứ từ từ nghĩ, dù sao cũng chưa gặp ai khác đâu.”
Sáng hôm sau, tôi và Đoạn Lâm Chi cùng ra khỏi nhà đi làm.
“Đợi anh ở cửa đơn nguyên, anh đi lấy xe.”
Tôi đứng chờ, thấy anh mới đi được vài bước thì bất ngờ quay đầu lại, chạy nhanh về phía tôi, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao đi chậm thế? Chân còn đau à?”
“Tôi cõng em nhé?”
Gì thế này?
Tôi quay đầu lại thì thấy Hứa Đình đang bước vào, ló đầu nhìn về phía này.
Tôi lập tức “diễn sâu”, bóp giọng lại: “Đau quá…”
Thật ra nghỉ ngơi mấy hôm, chân tôi cũng gần như khỏi hẳn rồi.
Đoạn Lâm Chi cúi người xuống, giọng mang theo chút ra lệnh:
“Giữa chúng ta còn khách sáo gì. Lên đi.”
15
Tôi chần chừ hai giây.
Anh kéo tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi leo lên lưng mình, còn điều chỉnh lại hai lần rồi sải bước đi thẳng qua mặt Hứa Đình.
Ánh nắng buổi sáng kéo dài bóng hai người hòa vào làm một.
Tôi khẽ rên một tiếng: “Sếp ơi…”
“Đã diễn thì diễn cho trọn.”
“Không phải anh bảo đi lấy xe sao…”
“Chân đau cơ mà?” – Anh khẽ nhíu mày, “Vậy thì đừng cựa quậy.”
Anh cõng tôi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đặt tôi vào ghế phụ.
“Sếp…” – Tôi ngập ngừng một lúc rồi mở lời, “Anh có biết là… Hứa Đình vẫn còn thích anh không?”
Anh hơi khựng lại, không trả lời.
“Vậy nên… lúc nãy em là cái cớ để anh từ chối cô ấy à?”
Chắc chắn là anh không thích tôi.
Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ đến, là anh lấy tôi làm “lá chắn”, để khéo léo từ chối những người theo đuổi mình.
Giống như lần từ chối xem mắt hôm trước – dứt khoát, rõ ràng.
Tôi cũng không bất ngờ. Điều này rất giống tính cách của Đoạn Lâm Chi.
Lúc nào cũng quyết đoán, dứt khoát, không dây dưa.
Mỗi việc anh làm đều có mục đích rõ ràng.
Còn tôi… chỉ là tình cờ phù hợp với mục đích đó.
“Ôn Từ, anh—”
Anh vừa mở miệng thì điện thoại reo lên.
Là thư ký Lâm.
“Tổng giám đốc Đoạn, bên hội đồng quản trị vừa có cuộc họp khẩn, tôi đã đặt vé máy bay sớm nhất cho anh rồi. Anh đang ở đâu? Tôi lái xe qua đón…”
“Không cần, tôi tự đi.” – Anh liếc nhìn tôi một cái, rồi nói tiếp: “Cậu đến đón Ôn Từ giúp tôi.”
16
“Cô và Tổng giám đốc Đoạn là…”
Thư ký Lâm vừa lái xe, vừa không ngừng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Tình cờ gặp nhau thôi, anh ấy tốt bụng nên cho tôi đi nhờ.” – Tôi nói.
“Tôi còn tưởng cô là bạn gái của sếp ấy cơ.” – Anh ta cười. “Mấy hôm trước anh ấy còn hỏi tôi nên tặng quà gì để tỏ tình, mà tôi thì ế lâu năm, biết gì mấy chuyện này đâu…”
Tim tôi khẽ chùng xuống.
Hóa ra… anh ấy có người trong lòng rồi.
Chỉ là người đó… không phải kiểu như tôi.
“Con gái chắc sẽ biết rõ, quà tỏ tình nên tặng gì nhỉ?”
Tôi ngẩn người, vô thức lẩm bẩm:
“Canh…”
Ước gì… cái “nấu canh” mà anh nói đêm đó, là thật.
Điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn WeChat từ Đoạn Lâm Chi:
“Tối nay anh có cuộc họp nữa, chắc không về kịp.”
“Nhớ khóa cửa, ngủ sớm một chút nhé.”
Sếp không có mặt, cả công ty như rộn ràng hơn hẳn.
Chỉ riêng tôi là thấy lòng chua xót, buồn bã vô cùng.
Tan ca xong, tôi lại đến cửa hàng tiện lợi mua bánh bao.
Vừa quay đầu, tôi thấy mấy lon bia xếp gọn trên kệ.
Dù sao tối nay anh ấy cũng không về, thôi thì cho bản thân buông thả một lần vậy.
Chất lỏng mát lạnh trôi qua cổ họng khô rát, rơi xuống dạ dày, va chạm với ngọn lửa âm ỉ trong tim.
Khoảnh khắc ấy, hình như dễ chịu hơn một chút.
Đêm dài vắng lặng, tiếng ly rơi xuống đất nghe thật trong trẻo, đến mức khiến người ta muốn chìm đắm.
Tôi ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, định mở lon mới thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc:
“Ôn Từ, em còn định uống bao nhiêu nữa?”
17
“Ồ, em say thật rồi.”
Tôi lảo đảo đứng dậy, choáng váng suýt ngã.
“Đoạn Lâm Chi nói tối nay không về, vậy mà em lại thấy anh ấy ở đây.”
Tôi cười nhạt – bóng của anh, chẳng phải cũng là một kiểu đồng hành sao?
Tôi vẫy tay với gương mặt mờ ảo trước mắt, xiêu vẹo lắc lư:
“Anh biết không? Lúc đọc tiểu thuyết, em toàn tưởng tượng nam chính có gương mặt của anh.”
“Anh đọc rồi.”
Cái “bóng” ấy dang tay ra, lẽo đẽo theo từng bước chân tôi, nhìn buồn cười đến lạ.
Tôi bỗng nổi giận:
“Đọc mà như không! Không học theo nam chính, cũng không biết chiều em lấy một lần!”
Tôi phụng phịu, môi mím lại:
“Anh biết không, nam chính còn giúp nữ chính… kỳ lưng nữa cơ đấy!”
Giọng anh hơi run:
“Cái đó… không hợp lắm đâu…”
Tôi ngồi phệt xuống sàn, ôm mặt khóc rống lên.
“Được được… để anh thử.”
Tôi nhanh chóng cởi áo khoác, bắt đầu cởi tiếp cúc áo trong.
“Khoan đã… có gì đó sai sai…” – Tôi khựng lại.
“Phải không? Em tỉnh lại rồi?” – Giọng anh nhẹ nhõm pha chút vui mừng.
Tôi sờ sờ cái bụng mềm mềm của mình, ngơ ngác:
“Sao lại không có cơ bụng sáu múi nhỉ?
Trong truyện là lúc sờ cơ bụng tám múi, cảm giác da thịt nóng bỏng…”
Tôi bất ngờ đổ ập vào người anh, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên phần ngực cứng rắn:
“Ồ, ở đây nè.”
“Ôn Từ…” – Anh đẩy tôi ra, giọng trầm thấp đầy nhẫn nhịn.
Tôi lòn ra sau lưng anh, ngón tay lướt nhẹ qua bờ vai, rồi từ từ đi xuống:
“Đây là cái ‘tấm lưng rắn chắc’ trong truyện đấy…”
Anh lập tức nắm chặt cổ tay tôi, tay siết chặt, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn đầy áp lực:
“Ôn Từ… đến đây thôi được rồi.”