Bùi Tri Chu dẫn tôi đến một trường đua ngựa.
Khi anh dắt ra một con tuấn mã đen tuyền, đôi mắt tôi sáng bừng.
Tôi không kìm được, đưa tay vuốt ve lớp lông bóng mượt của nó.
“Muốn thử cưỡi không?”
Anh đưa tay ra phía tôi, mỉm cười.
Tôi chớp chớp mắt, nhún người một cái, nhanh nhẹn nắm lấy dây cương rồi xoay người leo lên yên ngựa.
“Bùi Tri Chu! Con ngựa này giống hệt trong phim truyền hình luôn đó! Giờ tôi cũng là người từng sờ ngựa rồi nha!”
Trường đua vắng vẻ, ánh nắng nhẹ nhàng — vừa vặn đẹp.
Tôi phi ngựa giữa đường đua, gió tạt qua hai bên má, lâu rồi mới lại cảm nhận được cảm giác tự do đến thế.
Nụ cười sảng khoái nở trọn trên gương mặt.
Tôi và Bùi Tri Chu đã hẹn nhau ngày mai cùng rời khỏi Giang Ninh.
Tay xách đầy túi mua sắm, tôi trở về biệt thự —
Nhưng lại vô tình bắt gặp Cố Vọng đang đứng trong vườn hoa.
Anh cau chặt mày, sắc mặt âm trầm:
“Lạc Vân, em đã đi đâu?”
6
Tôi theo thói quen đưa tay sờ sờ vòng tay trên cổ tay, giọng bình thản:
“Không liên quan đến anh.”
Trước đây, tôi sẽ không bao giờ nói với anh bằng giọng điệu như vậy.
Nhưng giờ, tôi thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa nào với anh nữa.
Muốn chữa lành vết thương…
Trước hết phải dứt khoát cắt bỏ phần đã thối rữa.
Chỉ có như vậy, mới không còn đau mãi.
Không hiểu vì sao, trong mắt Cố Vọng lại vụt qua một tia hoảng loạn.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc vòng tay có mặt mèo con mới tinh của tôi, ngón tay run nhẹ:
“Lạc Vân… em đã gặp ai?”
Tôi xoay nhẹ mặt dây, cười nhạt:
“Chuyện này… cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Sắc mặt Cố Vọng trắng bệch vì tức giận, bàn tay siết chặt ném mạnh chiếc túi đang cầm xuống đất.
“Lạc Vân! Em dám hẹn hò với đàn ông khác?!?”
“Không phải em thích tôi sao? Con đàn bà lẳng lơ như em, nói đổi lòng là đổi ngay được, em cố ý làm tôi mất mặt phải không?”
Tôi không buồn đáp, chỉ lặng lẽ quay người bước lên lầu.
Cố Vọng tức đến phát điên, đập phá tan tành mọi thứ trong phòng khách.
Cả biệt thự chìm trong im lặng ngột ngạt, không một ai dám thở mạnh.
Chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề, giận dữ của anh vang vọng khắp sảnh lớn.
Hôm sau, tôi đeo chiếc vòng tay mới, rời khỏi biệt thự để cùng Bùi Tri Chu dạo Giang Ninh một lần cuối.
Trong cửa hàng, tôi thấy một chiếc ba lô hình gấu nhỏ vô cùng dễ thương.
“Cái này bao nhiêu vậy ạ?”
Nhân viên bán hàng cười:
“Một triệu hai trăm nghìn.”
“Đắt thế cơ à…”
Tôi lẩm bẩm, tay hơi rút lại.
Bùi Tri Chu thấy tôi lưỡng lự thì không nói lời nào, rút thẻ ra chuẩn bị quẹt.
Tôi hoảng hốt chặn lại:
“Đừng! Đừng mua! Ngốc mới bỏ ra từng ấy tiền mua một cái ba lô!”
Vừa nói tôi vừa lén liếc nhìn nhân viên bán hàng.
Dì Lưu từng dạy tôi, khi mua đồ phải biết mặc cả, giả vờ muốn bỏ đi thì người bán sẽ quýnh lên mà giữ lại.
Tôi bước đi từng bước, cố tình quay đầu nhìn lại mấy lần, trong lòng sốt ruột:
Sao còn chưa gọi tôi quay lại vậy trời…
Bùi Tri Chu nhìn tôi, không nhịn được bật cười.
Thấy tôi sắp “diễn” quá sâu rồi, anh như làm ảo thuật, bất ngờ rút ra… hai chiếc ba lô màu hồng giống y chang.
Anh chủ động giải thích:
“Tôi hỏi cô bán hàng xem mua hai cái có giảm giá không, cô ấy thấy tôi là khách quen nên bán giá nội bộ, hai cái hết một triệu tám.”
Bùi Tri Chu vừa nói vừa đưa cho tôi thêm một chiếc móc khóa hình gấu nhỏ.
Anh mặc vest đen, khí chất trầm ổn, mạnh mẽ như người bước ra từ bìa tạp chí, vậy mà tay lại xách một chiếc ba lô hồng chói lọi.
Tôi cố nhịn cười, nhưng vẫn không nén được trêu chọc:
“Bùi Tri Chu, anh thế này… chẳng còn chút dáng vẻ soái ca nào hết.”
Anh cũng cười, đáp nhẹ:
“Ừ, vậy mới đúng.”
Trong trung tâm thương mại đang tổ chức hoạt động gia đình.
Một nhân viên vui vẻ mời chào chúng tôi:
“Cô gái xinh đẹp, có muốn tham gia trò chơi không? Trả lời đúng ba câu hỏi là được nhận gấu bông to đấy nhé!”
Tôi đồng ý, nhưng vừa nghe câu hỏi thì liền đơ người.
Câu nào cũng khó, tôi nghĩ mãi vẫn không trả lời được.
“Phì—”
Một tiếng cười khẽ vang lên. Là một bé gái buộc tóc đuôi ngựa.
Em bé ngây thơ nhìn tôi, cười hồn nhiên:
“Chị ơi, chị không biết thật à? Đây là mấy câu dễ nhất rồi mà.”
Tôi hơi cụp mắt xuống, lòng có chút hụt hẫng.
Mọi người đều nói tôi ngốc, là cô gái quê mùa chẳng thông minh chút nào.
Tôi đã cố gắng học rất nhiều, nhưng dường như… vẫn không theo kịp mọi người.
Nhân viên thì thầm điều gì đó với cô bé, em gật đầu, líu ríu chạy đi rồi quay lại.
“Chị đừng buồn nữa nhé! Gấu to không tặng chị được, nhưng mẹ em làm thêm một con thỏ bông nè. Em tặng chị đó!”
Chú thỏ trắng tinh ôm một ngôi sao nhỏ màu vàng.
Nó mềm mại, ấm áp như một ánh sáng len vào trong tim tôi.
Nhân viên mỉm cười đưa con thỏ bông cho tôi, dịu dàng nói:
“Chúc cô luôn vui vẻ, mọi điều như ý.”
Không có mỉa mai.
Không có ánh mắt coi thường.
Thì ra… không trả lời được cũng chẳng sao cả.
Đi được một quãng xa rồi, tôi vẫn ôm chặt chú thỏ trong lòng, cười hạnh phúc:
“Bùi Tri Chu, em có thỏ nhỏ rồi nè. Mọi người ở đó… thật tốt quá.”
Giữa dòng người tấp nập qua lại, Bùi Tri Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ấm áp và chắc chắn.
“Ừ, họ tốt.” Anh nhìn tôi, giọng trầm mà dịu dàng,
“Còn em, cũng rất tốt.”
Không hiểu vì sao, màn đạn trước mắt tôi bỗng hiện hiệu ứng… pháo hoa lấp lánh.
【Aaaa chết mất! Bé Lạc Vân của tui dễ thương quá trời quá đất!】
【Tiểu Bùi mau hôn đi!!! Vợ cậu đã mở lòng rồi đó!!】
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, phía sau là những dải đèn màu nhấp nháy của trung tâm thương mại, ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt tôi, khiến cả khuôn mặt đỏ ửng như trái đào chín.
Tim tôi đập thình thịch, to đến mức tôi còn nghe thấy rõ.
“Bùi Tri Chu, anh… anh đang hồi hộp à? Em nghe thấy tim anh đập nhanh lắm đó.”
Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng nói:
“Không phải hồi hộp đâu.”
“Cô Lạc… đây gọi là rung động. Phải biết phân biệt đấy.”
【Trời ơi cái cú tỏ tình thẳng như thế này mới đã! Nhỏ kia, mày đúng là có phúc đấy!】
【Tên này có tận tám múi bụng, dáng chuẩn không cần chỉnh, hơn nam phụ nhiều lắm, chốt đơn đi!】
Lồng ngực tôi như bị rót đầy mật ong, lại được rắc thêm một lớp đường bông —
ngọt đến mức còn hơn bất cứ ly trà sữa nào tôi từng uống.
Tôi lắp bắp, gò má nóng bừng:
“Vậy… nếu tim em cũng đập nhanh… thì có phải em cũng… đang rung động không?”
Bùi Tri Chu mỉm cười, hàng chân mày và ánh mắt anh còn đẹp hơn cả nam chính trong phim truyền hình:
“Câu hỏi đó, em phải tự trả lời.”
Tôi luống cuống, tay vô thức siết chặt chiếc vòng tay, lại nghịch nghịch móc khóa gấu nhỏ.
Câu trả lời rõ ràng đã ở ngay bên môi rồi.
Tim em rung động rồi, thật sự rung động rồi.
Nhưng đúng lúc đó, ngay cửa trung tâm thương mại… lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cố Vọng.
Không biết anh ta đứng đó bao lâu. Giọng nói vang lên lạnh buốt hơn cả luồng điều hòa:
“Lạc Vân, em chơi đủ chưa? Mau theo anh về nhà!”
7
Ánh đèn trang trí nhấp nháy soi lên khuôn mặt vốn luôn lịch thiệp của Cố Vọng, lại khiến anh ta lúc này trông lạnh lùng, tối sầm như có tầng bóng u ám phủ lấy.
“Tổng giám đốc Bùi,”
Anh ta nhìn về phía Bùi Tri Chu, giọng căng như dây đàn:
“Lạc Vân là ân nhân cứu mạng tôi. Cô ấy thích tôi.”
Ánh mắt của anh ta quét qua Bùi Tri Chu, sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
“Anh hẹn hò với cô ấy? Bùi Tri Chu, anh không muốn tiếp tục làm việc ở tập đoàn nữa à?”
Tôi thật sự rất muốn nhắc Cố Vọng rằng —
giữa chúng tôi chưa bao giờ có mối quan hệ nào rõ ràng cả, đừng ở nơi công cộng nói mấy lời bôi nhọ danh dự tôi như thế.
Nhưng Bùi Tri Chu đã đứng chắn trước mặt tôi, chậm rãi nói:
“Tôi từ chức lâu rồi. À mà nhắc mới nhớ, chắc thiếu gia Cố còn chưa biết — hôm nay tôi và Lạc Vân sẽ rời khỏi Giang Ninh.”
“Đi đâu?”
“Còn phải hỏi à? Tất nhiên là đến nơi chỉ có hai người chúng tôi thôi.”
Tôi suýt bật cười.
Bùi Tri Chu lén lút siết nhẹ tay tôi, như thể đang đòi thưởng vì màn “diễn xuất” của mình.
Cố Vọng lùi lại một bước, vẻ mặt không thể tin nổi, hai tay ôm đầu, đột ngột gào lên:
“Không… Không thể nào! Mày đang gạt tao!”
