Khi bị Nhiếp Ninh Viễn kéo vào ruộng ngô và đè ngã xuống, tôi liền nhặt một viên gạch lên, đập mạnh vào đầu anh ta.

Nhiếp Ninh Viễn trừng mắt, không thể tin nổi: “Mai Quyên, chẳng phải hai ta đã nói rõ với nhau rồi sao?”

Đúng vậy, kiếp trước tôi không chống lại được sự đeo bám điên cuồng của anh ta, cuối cùng cũng bước vào ruộng ngô với anh.

Cũng vì lần hồ đồ đó, anh – một thanh niên tri thức từ thành phố – bị ép cưới tôi, một cô gái nhà quê tầm thường.

Người bạn thanh mai trúc mã của anh là Thẩm Giai Ni, không chịu nổi chuyện đó, một mình ra bờ sông lúc nửa đêm để giải khuây, rồi bị một lão già độc thân trong làng hại.

Đến lúc con tôi đầy tháng, Thẩm Giai Ni đang mang thai, đã nhảy xuống sông tự vẫn.

Khi tin dữ đến tai, Nhiếp Ninh Viễn chỉ cụp mắt buông một câu: “Đúng là tạo nghiệp.”

Sau này khi thành đạt, anh lại lần lượt bao nuôi những cô gái có khuôn mặt giống hệt Thẩm Giai Ni.

Tôi phát điên, tôi gào khóc, tôi dùng đủ mọi cách để cứu lấy cuộc hôn nhân này, nhưng cái tôi nhận được chỉ là sự lạnh lùng tàn nhẫn:

“Đây là cái giá cô phải trả vì quyến rũ tôi. Nếu không phải tại cô kéo tôi vào ruộng ngô, Giai Ni đâu có chết.”

1

Nhớ lại quãng thời gian sống không ra người mà cũng chẳng ra ma ở kiếp trước, giữa trưa nắng gắt như thiêu đốt, tôi vẫn rùng mình.

Mặt trời trên đỉnh đầu, nắng gay gắt đến nghẹt thở, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng ve kêu râm ran.

Nhưng tôi biết, chỉ mười phút nữa thôi, mấy đứa trẻ chơi trốn tìm sẽ chạy vào ruộng ngô này.

Và rồi sẽ bắt gặp cảnh tôi và Nhiếp Ninh Viễn đang giằng co.

Ở ngôi làng này chẳng có bí mật nào sống sót quá một buổi chiều, huống chi là một vụ tai tiếng như vậy.

Từ đó, tôi đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, bàn tán.

Bố mẹ tôi không chịu nổi điều tiếng, đành phải gây áp lực buộc Nhiếp Ninh Viễn cưới tôi.

Anh ta không phản đối, ngược lại còn háo hức chuẩn bị đám cưới.

Còn Thẩm Giai Ni thì nổi giận đến tìm tôi:

“Lưu Mai Quyên, cô có biết Nhiếp Ninh Viễn còn phải chuẩn bị thi đại học không? Sao cô có thể hèn hạ dụ dỗ anh ấy như vậy?”

Xung quanh có không ít người vây xem, chỉ trỏ bàn tán.

Trong lúc tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ thì Nhiếp Ninh Viễn bước ra đứng chắn trước mặt tôi, tuyên bố:

“Tôi thích Mai Quyên. Dù vì cô ấy mà phải làm nông cả đời, tôi cũng chấp nhận. Có những người, dù có lột sạch đồ trước mặt tôi, tôi cũng không có chút hứng thú nào.”

Khi ấy, tôi đã say đắm trong cảm giác được anh che chở, không hề nghĩ rằng những lời này sẽ dẫn đến tai họa sau này.

Mãi đến khi Thẩm Giai Ni ăn mặc xốc xếch đến báo cảnh sát, tay đang bẻ ngô của Nhiếp Ninh Viễn cũng khựng lại:

“Biết rõ chốn núi rừng hiểm độc sinh ra kẻ xấu, mà nửa đêm còn lang thang ngoài đường, thì có trách ai được?”

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên không còn muốn cưới anh ta nữa.

Mẹ tôi sốc nặng:

“Con đã trao thân cho nó rồi, giờ mà không cưới thì tính sao? Con định để người ta cười vào mặt như Thẩm Giai Ni sao?”

Tiếng gọi của Nhiếp Ninh Viễn kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ:

“Mai Quyên, đầu anh đau quá… Anh thừa nhận là vừa rồi hơi bốc đồng, nhưng ai bảo em quyến rũ quá? Anh chưa từng rung động với ai như vậy. Ngoan nào, lại đây xem giúp anh một chút đi…”

Từ xa vọng lại tiếng trẻ con đùa giỡn.

Tôi quay lưng, bước nhanh về phía nhà.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không muốn dính dáng gì tới anh ta nữa.

Vừa về đến nhà, mẹ đã vội vã lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi:

“Trưa nắng thế này, chạy đi đâu cho khổ thân?”

Tôi bất ngờ ôm chầm lấy mẹ.

Kiếp trước, vì cuộc hôn nhân thất bại của tôi, mẹ đã rơi biết bao nhiêu nước mắt.

Sau này, trong một lần tôi tuyệt vọng thuê xe bám theo Nhiếp Ninh Viễn, mẹ theo tôi lên đường, cuối cùng gặp tai nạn mà mất.

Nhìn gương mặt đầy yêu thương trước mắt, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn ào ạt.

Mẹ hoảng hốt:

“Có chuyện gì vậy con? Cãi nhau với Nhiếp Ninh Viễn à?”

Tôi nghẹn ngào nói:

“Con không thèm quan tâm đến anh ta nữa.”

Mẹ mang ra nửa quả dưa hấu, giọng dỗ dành:

“Được rồi được rồi, con không quan tâm thì thôi. Nhưng quả dưa này con nhờ mẹ để lại cho cậu ta, phải tranh thủ còn tươi mang qua chứ?”

Tôi nhìn đĩa dưa đỏ rực, cầm lấy một miếng, cắn một phát đầy tức giận.

Mẹ đã ngâm trong nước mát từ trước, vị ngọt mát lạnh bùng lên trong miệng khiến tôi không nhịn được mà tự tát vào mặt mình một cái.

Kiếp trước, hễ nhà có chút đồ ngon nào, tôi cũng khẩn khoản xin bố mẹ để dành cho Nhiếp Ninh Viễn.

Thậm chí để anh ta có thời gian ôn thi đại học, tôi còn mặt dày nhờ bố mẹ đi làm thay anh ta để kiếm điểm công.

Mẹ nắm tay tôi, vỗ nhẹ một cái:

“Con bé này, sao lại tự đánh mình? Dưa hấu quý lắm, bố con chỉ được chia có chừng này, mẹ với bố không thích ăn, con mang sang chia với Nhiếp Viễn đi.”

Tôi vừa khóc vừa cầm miếng dưa dí sát vào miệng mẹ:

“Con nói thật đấy mẹ, con không quan tâm đến anh ta nữa đâu. Đồ ngon nhà mình phải để nhà mình ăn, sao lại để người ngoài hưởng?”

Đúng lúc đó, bố tôi từ ngoài bước vào:

“Người ngoài cái gì? Mai Quyên, con mau đến trạm y tế xem thử, Nhiếp Viễn bị ngã, đầu bị thương. Nhân tiện mang theo dưa hấu với hũ mật ong này cho nó bồi bổ một chút.”

Tôi cầm lấy một miếng dưa hấu, nhét thẳng vào miệng bố:

“Anh ta có ngã có đập đầu thì liên quan gì đến nhà mình chứ? Mật ong quý thế, anh ta xứng chắc?”

2

Bố thấy tôi kiên quyết như vậy thì bật cười, cầm miếng dưa lên ăn:

“Con gái như con mà lúc nào cũng có cốt khí thế này thì bố mẹ cũng đỡ phải lo lắng nhiều rồi.”

Tôi nhìn gương mặt sạm nắng của bố, sống mũi cay xè, suýt nữa lại khóc.

Kiếp trước tôi tệ đến mức nào chứ? Chỉ biết nghĩ đến Nhiếp Ninh Viễn, mà để bố mẹ chịu biết bao thiệt thòi.

Tôi cầm hũ mật ong đi vào bếp, định nấu nước mật ong cho bố mẹ bồi bổ một chút.

Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã ăn ngay một cái bạt tai của Thẩm Giai Ni:

“Lưu Mai Quyên! Nhiếp Ninh Viễn còn nửa năm nữa là thi đại học, thế mà cô lại đập đầu anh ấy vào đúng lúc này?”

Má tôi nóng ran, mẹ lập tức chắn trước mặt tôi, giáng cho cô ta hai cái tát:

“Con gái tôi đụng đến cô à mà cô xông vào nhà tôi đánh nó?”

Thẩm Giai Ni tức đến nỗi ngực phập phồng:

“Cô tưởng con gái cô tốt đẹp gì lắm à? Dụ dỗ Nhiếp Viễn chui vào ruộng ngô, bị từ chối thì tức giận, đập cả đầu người ta!”

Sắc mặt bố tôi cũng tối sầm lại:

“Tôi thấy cô từ xa đến đây, lại là con gái một, nên không chấp. Nhưng nếu cô còn mở miệng sỉ nhục con gái tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”

Thẩm Giai Ni nắm chặt tay, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi:

“Tối qua tôi thấy hết rồi. Cô cầm tay Nhiếp Viễn nhét vào người mình, còn mềm nhũn ngả vào lòng anh ấy, miệng lẩm bẩm gì mà ruộng ngô…”

Bố mẹ quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc, mặt tôi cũng bất giác đỏ bừng.

Với tôi – người đã sống lại – thì mấy chuyện cũ rích đó tôi còn nhớ gì nữa?

“Này là chuyện giữa tôi và Mai Quyên, tôi thích cô ấy, vì cô ấy làm gì tôi cũng cam lòng. Không như ai kia, dù có cố tình quyến rũ, tôi cũng chẳng có hứng.”

Nhiếp Ninh Viễn bước đến, đầu quấn băng dày, vẻ mặt sốt sắng.

Anh ta đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi:

“Có đau không?”

Tôi có cảm giác như rắn độc đang bò lên mặt mình, lập tức hất mạnh tay anh ta ra:

“Đừng chạm vào tôi. Dắt cô thanh mai của anh cút khỏi nhà tôi ngay.”

Nước mắt lưng tròng, Thẩm Giai Ni nghẹn ngào nói:

“Người anh nói là ai? Là tôi sao? Nhiếp Ninh Viễn, chúng ta lớn lên bên nhau, trong mắt anh tôi rẻ rúng đến vậy à?”

Nhiếp Ninh Viễn cau mày, đầy bực dọc:

“Tâm tư cô nghĩ tôi không rõ à? Cô ghen tị với Mai Quyên, đúng không?”

Thẩm Giai Ni không nín được nữa, nước mắt rơi lã chã:

“Tôi ghen tị với cô ta á? Một đứa nhà quê, ngay cả cà phê là gì cũng không biết, có gì đáng để tôi phải ghen tị?”

Nhiếp Ninh Viễn quay sang nhìn tôi, ánh mắt như si mê:

“Cô ấy ngốc nghếch, khô khan, đầu óc trống rỗng – nhưng thì sao? Cô ấy là người tôi yêu nhất.”

Tôi nghe mà muốn nôn tại chỗ.

Thẩm Giai Ni cũng không chịu nổi nữa, xoay người bỏ chạy khỏi nhà.

Đọc tiếp