9
Kiều Hoan vẫn không cam tâm, quỳ gối xin ba mẹ tha thứ.
Nhưng ba mẹ đã hoàn toàn thất vọng.
Cả chục năm dằn vặt, đau khổ và ăn năn, cuối cùng lại phát hiện tất cả chỉ là một trò hề.
Lão già bước tới ôm lấy Kiều Hoan – lúc này đã sắp ngất.
“Bây giờ chỉ còn anh cần em thôi. Trước kia em là thiên kim tiểu thư, anh có thể cưới em. Giờ em chẳng là gì cả, thì sống như trước kia đi.”
Kiều Hoan phát điên, vừa đá vừa đấm lão.
Ba tôi thấy phiền, lạnh mặt ra lệnh cho vệ sĩ đuổi cả hai ra ngoài.
Ba mẹ tôi u sầu mất mấy ngày.
Kiều Hoan vẫn chưa bỏ cuộc, quay về làm loạn thêm mấy lần nữa.
Tôi dứt khoát mua vé máy bay, đưa ba mẹ ra nước ngoài du lịch giải khuây.
Mỗi ngày mẹ tôi đều ôm tôi khóc.
“Sao hồi đó nó còn nhỏ xíu mà lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi ba mẹ như thế?”
“Dù lúc ấy nhà có nghèo thật, nhưng ba mẹ đã cố gắng hết sức rồi mà… sao nó lại ra nông nỗi đó…”
Tôi vỗ vai mẹ, dịu dàng an ủi.
“Có những người sinh ra vốn không có trái tim, mẹ ạ. Nó chưa từng yêu thương gia đình này, thứ nó yêu chỉ có tiền thôi.”
Cả nhà đi du lịch suốt hơn nửa năm mới quay về.