- Trang chủ
- KHỞI ĐẦU CHO CUỘC ĐỜI MỚI FULL
- Chương 6
Chương 6
Truyện: KHỞI ĐẦU CHO CUỘC ĐỜI MỚI FULL
Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Vậy con thì sao?”
“Con sẽ ở với mẹ, nhưng ba sẽ thường xuyên đến thăm con.” Tiểu Tinh gật đầu, như hiểu như không.
Trẻ con lúc nào cũng dễ chấp nhận hiện thực hơn người lớn.
Hôm sau, Cố Bắc Thần đến đúng giờ để đón Tiểu Tinh đi công viên trò chơi.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng Tiểu Tinh nằng nặc đòi tôi cùng đi.
“Mẹ ơi, nhà mình ba người cùng đi nha.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của con, tôi đành gật đầu đồng ý.
Ở công viên, Tiểu Tinh chơi rất vui. Cố Bắc Thần hiếm khi thoải mái như vậy, chơi cùng con đủ trò.
Nhìn bóng lưng hai cha con, lòng tôi thoáng chút mơ hồ.
Nếu như Cố Bắc Thần không ngoại tình, liệu chúng tôi có thể vẫn như bây giờ — một gia đình ba người hạnh phúc?
Nhưng giả thiết như vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế giới này vốn không có chữ “nếu”.
“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Tinh chạy đến kéo tay tôi.
“Không có gì, mẹ đang nhìn con chơi vui quá.”
“Mẹ cũng chơi cùng tụi con đi!” Tiểu Tinh kéo tôi và Cố Bắc Thần đi chơi đu quay ngựa gỗ.
Ngồi trên ngựa gỗ, tôi thấy Cố Bắc Thần luôn nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta mang theo sự áy náy, luyến tiếc, và một thứ cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng tất cả những điều đó, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Chúng tôi đã là vợ chồng cũ, ngoài đứa con ra, chẳng còn quan hệ gì.
Trên đường trở về từ công viên, Cố Bắc Thần đưa hai mẹ con về tới dưới lầu.
“Giang Noãn, hôm nay cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn, tôi làm vì Tiểu Tinh.”
“Anh biết.”
Anh ta im lặng một lúc.
“Giang Noãn, anh muốn hỏi em một câu.” “Câu gì?”
“Nếu thời gian có thể quay trở lại, chúng ta còn có khả năng không?” Tôi nhìn anh ta, ánh mắt bình thản như một mặt hồ chết lặng.
“Cố Bắc Thần, thời gian không thể quay ngược, chúng ta cũng không thể làm lại.”
“Có những tổn thương, một khi đã gây ra thì không thể hàn gắn.”
“Có những niềm tin, một khi đã mất thì không bao giờ lấy lại được.”
Nói xong, tôi dắt Tiểu Tinh đi vào tòa nhà.
Trong thang máy, Tiểu Tinh hỏi tôi: “Mẹ ơi, ba có phải rất buồn không?”
“Sao con lại hỏi vậy?” “Con thấy ba khóc.”
Trong lòng tôi chợt nhói lên một nỗi chua xót.
Nhưng rất nhanh, tôi kìm nén lại cảm xúc ấy.
Nước mắt là thứ rẻ tiền nhất trên thế giới.
Nếu nước mắt có ích, thì thế gian này đã không còn đau khổ.
Tối hôm đó, Cố Bắc Thần gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài trên WeChat.
Anh ta nói anh biết mình sai, muốn làm lại từ đầu, sẵn sàng thay đổi.
Nhưng tôi chỉ đọc lướt qua rồi xóa luôn.
Một người nếu thật lòng muốn thay đổi, thì sẽ không đợi đến khi đánh mất rồi mới hối hận.
Sự hối hận của Cố Bắc Thần… đã đến quá muộn.
7
Hai tháng sau, vào một buổi chiều, khi tôi đang họp ở công ty thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô giáo của Tiểu Tinh.
“Cô Giang, Tiểu Tinh bị ngã ở trường, hiện đang ở bệnh viện. Cô đến nhanh nhé.”
Tim tôi thắt lại, lập tức xin phép rời cuộc họp và lao đến bệnh viện.
Tiểu Tinh nằm trên giường bệnh, trán quấn băng, trông rất yếu ớt.
“Mẹ…” Thấy tôi, con giơ tay nhỏ ra đòi ôm.
Tôi đau lòng ôm lấy con: “Tiểu Tinh, còn đau không?”
“Không đau nữa, có mẹ ở đây là không đau.”
Bác sĩ nói con bị chấn động nhẹ ở não, cần ở lại theo dõi hai ngày.
Tôi túc trực bên giường, không dám rời nửa bước.
Tối hôm đó, Cố Bắc Thần chạy tới. Nhìn thấy Tiểu Tinh như vậy, vành mắt anh ta đỏ hoe.
“Sao lại thành ra thế này? Cô giáo trông con kiểu gì vậy?!”
“Anh nhỏ tiếng thôi, đừng làm Tiểu Tinh giật mình.” Tôi ngăn anh ta lại.
Cố Bắc Thần ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt tay con.
“Ba, con không sao đâu. Chỉ hơi chóng mặt một chút.” Tiểu Tinh an ủi anh ta.
“Tất cả là lỗi của ba. Nếu ba ở bên con, thì con đã không bị thương rồi.”
Nhìn Cố Bắc Thần tự trách bản thân như vậy, tôi cũng thấy hơi xót xa.
“Đây là tai nạn, không phải lỗi của anh.”
Cố Bắc Thần liếc nhìn tôi, trong mắt đầy sự biết ơn.
Đêm đó, chúng tôi thay phiên nhau canh chừng bên giường con.
Ba giờ sáng, Tiểu Tinh bắt đầu sốt cao.
Tôi và Cố Bắc Thần hoảng hốt, lập tức gọi bác sĩ.
Bác sĩ nói đó là phản ứng bình thường, tiêm thuốc hạ sốt rồi dặn theo dõi thêm.
Nhìn con nằm sốt li bì, tôi không kìm được mà rơi nước mắt.
Cố Bắc Thần đưa cho tôi khăn giấy: “Đừng khóc, Tiểu Tinh sẽ ổn thôi.”
“Tôi biết… Tôi chỉ là xót con thôi.”
Tôi nhận khăn giấy, lau nước mắt. “Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao có thể chịu đựng được những đau đớn này chứ.”
Cố Bắc Thần im lặng một lúc: “Giang Noãn, anh biết em hận anh, nhưng Tiểu Tinh là vô tội.”
“Anh muốn nói gì?” “Anh muốn nói, cho dù giữa chúng ta có ân oán gì, cũng đừng ảnh hưởng đến Tiểu Tinh.”
Tôi nhìn anh ta: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến con.”
“Anh biết. Thời gian qua em chăm sóc Tiểu Tinh thế nào, anh đều thấy rõ.” “Em là một người mẹ tốt.”