- Trang chủ
- Khi Mục Tiêu Công Lược Của Nhân Vật Bệnh Kiều Xuất Hiện
- Chương 15: Một con quái vật không thể thuần phục...
Chương 15: Một con quái vật không thể thuần phục...
Truyện: Khi Mục Tiêu Công Lược Của Nhân Vật Bệnh Kiều Xuất Hiện
Tác giả: Cật Đản Bạch Bất Cật Đản Hoàng
- Chương 1: Tiểu Nhiên, anh tới tìm em đây!
- Chương 2: Nhìn thêm nữa tao móc mắt mày ra
- Chương 3: Bảo bảo, em bị phát hiện rồi nha.
- Chương 4: Thì ra Tiểu Nhiên, không chỉ thích mình anh...
- Chương 5: Tiểu Nhiên, có muốn chơi cùng anh một chút không?
- Chương 6: Tao vừa cắn đứt một ngón tay của bọn họ...
- Chương 7: Tại sao trên người Ổ Ngôn Từ lại ấm áp?
- Chương 8: Chờ chết đi!!
- Chương 9: Nguyên liệu quan trọng nhất, đương nhiên là đầu rồi
- Chương 10: Phần thưởng
- Chương 11: Bên cạnh tôi không phải luôn là anh sao?
- Chương 12: Đồ nói dối... em căn bản không yêu anh
- Chương 13: Kẻ lừa đảo, em lại nói dối anh
- Chương 14: Trong mắt hắn, nụ hôn kia giống như một liều ma túy chậm
- Chương 15: Một con quái vật không thể thuần phục...
- Chương 16: Hợp tác vui vẻ, tiểu quái vật của tôi
- Chương 17: Thế giới song song (1)
- Chương 18: Thế giới song song (2)
- Chương 19: Anh là chó hoang lang thang sao
- Chương 20: Thì ra, mưa rơi vào vết thương sẽ đau.
- Chương 21: Nụ hôn chúc ngủ ngon
- Chương 22: Trên người Tiểu Nhiên có mùi người khác, em đã đi gặp ai?
- Chương 23: Trong đầu toàn là cứt, cút đi!
- Chương 24: Chủ nhân sẽ hôn thú cưng, cũng sẽ chơi với thú cưng, nhưng...
- Chương 25: Bảo bảo ngốc quá, hôn môi mà không biết thở
- Chương 26: Anh ấy cũng giống tôi, là một kẻ không có tình yêu
- Chương 27: Bảo bảo, tìm được em rồi nhé
- Chương 28: Tạm biệt, tên chó điên!!
- Chương 29: Ngoại truyện: Thế giới song song ABO
- Chương 30: Ngoại truyện: Thế giới song song ABO (tiếp)
- Chương 31: Hắn ta xấu chết đi được, anh mới là người đẹp nhất
- Chương 32: Chồng ơii
- Chương 33: Tiểu Nhiên, anh sợ lắm, lát nữa em nhất định phải bảo vệ anh nha
- Chương 34: Mày đang nhìn lén tao với vợ tao sao?
- Chương 35: Chúng ta sống muốn cùng chăn gối, chết cùng mồ mả
- Chương 36: Lại đây, ông xã hôn một cái là ổn thôi
- Chương 37: Anh lại mơ thấy mình kết hôn với Ổ Ngôn Tử ư?
- Chương 38: Bảo bảo, đau lòng cho em
- Chương 39: Hắn ta, trước khi nhảy cầu, đã trao một nụ hôn gió vào camera
- Chương 40: Suýt chút nữa đã cho rằng mình có một chút thích Ổ Ngôn Tử
- Chương 41: Vợ chồng thì phải quan hệ vợ chồng, anh giúp em cởi quần áo
- Chương 42: Giúp cởi quần áo
- Chương 43: Hơn 900 tấm ảnh
- Chương 44: Muốn hôn hôn
- Chương 45: Tôi...muốn chia tay
- Chương 46: Đồ của anh, trả lại cho anh
- Chương 47: Muốn ngày mai cùng Hứa Nhiên ra nước ngoài đăng ký kết hôn
- Chương 48: Cùng nam sinh khác cùng vào cùng ra, sao tôi lại không biết?
- Chương 49: Tiểu Nhiên, chồng em về tìm em đây
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Trước khi giải quyết những kẻ bên ngoài, anh phải xử lý xong chuyện trong nhà trước đã.
Ổ Ngôn Tử liên tục chống lại mệnh lệnh của anh, thật sự quá bất tuân và khó kiểm soát. Điều này khiến trong lòng Hứa Nhiên càng thêm bất an, cảm giác tương lai như trôi tuột khỏi tầm tay, cũng khiến cơn giận trong anh bị dồn nén đến nghẹt thở.
Nếu một con quái vật không thể thuần phục, vậy chỉ có thể… tiêu diệt. Anh không thể để bản thân bị nuốt chửng bởi thứ đó.
Việc đầu tiên Hứa Nhiên làm sau khi bị đặt nằm trên giường là giận dữ giơ tay tát Ổ Ngôn Tử một cái. Nhưng do thuốc vẫn còn tác dụng, cái tát ấy chỉ như một cái vuốt nhẹ lên má. Ổ Ngôn Tử chẳng những không thấy nhục, thậm chí còn xem đó là niềm vinh hạnh. Hắn giữ lấy tay Hứa Nhiên, ánh mắt b*nh h**n nói nhỏ:
“Bảo bảo, anh thích em đánh anh lắm.”
Hứa Nhiên không ngờ hắn sẽ nói như vậy, trong thoáng chốc càng thêm giận dữ, giọng lạnh băng:
“Buông tay tôi ra.”
Ổ Ngôn Tử tuy lưu luyến nhưng vẫn nghe lời buông ra, dịu dàng nói:
“Tiểu Nhiên, đừng giận nữa… Tay em có đau không?”
Hứa Nhiên chẳng buồn đáp lại một kẻ bị đánh còn tưởng đó là tán tỉnh, ánh mắt trầm lặng suy tính hình phạt dành cho hắn. Tâm anh lúc này tối như đáy giếng, không gợn sóng nhưng lạnh đến rợn người.
Thấy Hứa Nhiên im lặng không nói gì, Ổ Ngôn Tử cẩn trọng lên tiếng thử dò:
“Em mệt rồi phải không? Có muốn anh tắm rửa cho rồi ngủ tiếp không? Hôm nay em bị đám bẩn thỉu đó chạm vào… Nếu em lười quá không muốn tắm thì để anh...”
Chưa nói dứt câu, vẻ mặt Hứa Nhiên khẽ thay đổi, anh như nhớ ra điều gì đó, bất ngờ bật cười khẽ:
“Được thôi, anh giúp tôi tắm đi.”
Ổ Ngôn Tử như không tin vào tai mình, lắp bắp chỉ tay vào bản thân, không ngờ điều mình chưa kịp ngỏ ý đã được đồng ý ngay.
“A… Anh tắm cho em hả? Được sao?”
“Anh không muốn à?”
Ổ Ngôn Tử sợ anh đổi ý, vội vã gật đầu:
“Muốn! Anh muốn! Chỉ là… trong một lúc không phản ứng kịp thôi… Tiểu Nhiên, em ngồi đây ngoan ngoãn chờ anh, anh đi xả nước ấm.”
Nói rồi, hắn luống cuống đi ngay, chân nọ đá chân kia, như một con cún con phấn khích vì được thưởng miếng xương đầu tiên trong đời.
Hứa Nhiên khẽ nheo mắt, anh chưa bao giờ thấy Ổ Ngôn Tử trong dáng vẻ luống cuống vụng về như thế — đúng như một con chó con không biết nên làm gì với niềm vui quá lớn.
Ổ Ngôn Tử nhanh chóng trở lại, tóc hắn có chút ướt, nhưng chỉ là một phần mái bị nước văng vào, không làm mất dáng, ngược lại càng làm nổi bật gương mặt sắc sảo đến quỷ dị. Hắn cẩn trọng nói với Hứa Nhiên:
“Tiểu Nhiên, anh xả nước xong rồi… Giờ đi luôn không?”
Hứa Nhiên gật đầu. Ổ Ngôn Tử lập tức bế anh đi vào phòng tắm.
Cảm nhận được cánh tay hắn có chút run rẩy, Hứa Nhiên thầm nghĩ: Giết người thì chẳng run tay, vậy mà chỉ tắm cho anh lại run thế này.
Ổ Ngôn Tử đặt anh ngồi trước bồn rửa, đôi mắt sáng lấp lánh như có sao trong đó:
“Bảo bảo… để anh c** đ* cho em nhé?”
Hứa Nhiên hơi ngửa đầu, xem như đồng ý.
Ổ Ngôn Tử như đang tháo gỡ một món quà quý giá, từng lớp quần áo trên người Hứa Nhiên được hắn chậm rãi gỡ bỏ, rơi xuống đất từng chiếc một. Nhưng đến lớp cuối cùng thì bị Hứa Nhiên ngăn lại, anh nói:
“Chuẩn bị bồn tắm cho tôi.”
Ổ Ngôn Tử làm theo. Đầu ngón tay hắn run lên, chính là bằng chứng rõ rệt cho sự hoảng loạn trong lòng. Hứa Nhiên nhìn thấy, nhưng không vạch trần, chỉ tiếp tục ra lệnh:
“Lấy đồ trong ngăn kéo tủ quần áo lại đây.”
“Vâng.” Ổ Ngôn Tử không hỏi gì, lập tức đi. Khi trở lại, trên mặt hắn dường như mang theo chút nghi hoặc, nhắc lại như để chắc chắn:
“Bảo bảo muốn… một đôi bao tay sao?”
“Không được sao?” Hứa Nhiên hỏi ngược lại.
“Được chứ. Em muốn gì… đều được.” Ổ Ngôn Tử đáp, giọng không chút do dự.
“Vậy thì đeo nó vào.”
“Ơ… Ơ?” Ổ Ngôn Tử thoáng ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời.
Hứa Nhiên hài lòng nhìn Ổ Ngôn Tử đeo đôi găng tay mà chính anh lấy ra từ ngăn kéo, sau đó bình thản nói: “Giờ thì anh có thể tắm cho tôi rồi.”
“À… Tiểu Nhiên…” Giọng Ổ Ngôn Tử có chút do dự, ánh mắt hắn lặng lẽ trượt từ chiếc cằm đọng giọt nước của Hứa Nhiên xuống vùng da trắng bệch mịn màng, thấp hơn nữa là thân thể bị vải mỏng phủ lấy.
Hứa Nhiên chẳng hề có ý né tránh hay che đậy gì cả. Không ai lại cảm thấy xấu hổ khi để thú cưng nhìn mình tắm, anh cũng vậy. Chỉ khác là, Hứa Nhiên là người rất giỏi dạy dỗ bằng đúng phương pháp phù hợp — nếu lời nói và cái tát chẳng thể khiến Ổ Ngôn Tử nghe lời, vậy anh sẽ dùng cách khác… đặc biệt hơn.
“Không phải khi nãy anh còn nói rất nghe lời sao? Sao giờ lại không nghe rồi?” Giọng Hứa Nhiên đều đều, vô cảm.
“Anh nghe mà, chỉ là… như thế này hơi bất tiện thôi.” Ổ Ngôn Tử nhỏ giọng giải thích.
“Không có gì gọi là bất tiện cả.” Hứa Nhiên nhếch môi, nở một nụ cười nửa như giễu cợt nửa như châm biếm. Lúc này, anh đã hồi phục hơn nửa thể lực. Anh lấy cặp kính mờ hơi nước treo hờ trên mũi Ổ Ngôn Tử: “Đây là phần trừng phạt tôi đặc biệt nghĩ ra cho anh đấy.”
Người thì ngay trước mắt, tay cũng đã chạm được rồi, vậy mà đeo găng — cảm giác hoàn toàn bị cản trở, gần như chẳng còn lại gì. Cứ như đang xem phim *** mà lại không được tự chạm vào nhân vật vậy.
Ổ Ngôn Tử lúc này mới thật sự nhận ra ý nghĩa hành động của Hứa Nhiên. Biểu cảm mơ hồ khi đi kèm cặp kính ấy lại bất ngờ mang theo chút đáng yêu kỳ lạ. Hứa Nhiên nhướng mày: “Không tắm à?”
“Tắm… nhưng anh không muốn đeo găng.” Ổ Ngôn Tử nói xong liền định tháo găng tay xuống.
“Nếu anh tháo ra, tắm xong thì mời anh biến khỏi nhà tôi.”
Ổ Ngôn Tử khựng lại, động tác cứng đờ giữa không trung, rồi dịu giọng xuống, mềm như nước:
“Bảo bảo, anh sai rồi… Đánh anh đi mà, như lúc nãy cũng được…”
“Không.” Hứa Nhiên dường như nhận ra, đánh hay mắng đều vô dụng. Với Ổ Ngôn Tử, chỉ có phần thưởng mới đủ sức khiến hắn phục tùng.
“Tiểu Nhiên… cầu xin em mà…” Ổ Ngôn Tử như rất biết cách phát huy lợi thế trời sinh, giọng dịu lại như rót mật, đuôi mắt cụp xuống vô tội, ngay cả chân mày cũng nhíu lại nhỏ xíu, đôi mắt long lanh như sắp khóc, chỉ chờ ai thương xót.
Đúng là một lớp vỏ hoàn hảo.
Giờ phút này, hắn chẳng khác gì một con chó hoang đang quẫy đuôi lấy lòng, hy vọng người qua đường động lòng mà mang về nhà. Nhưng chỉ khi đã đem nó về rồi… mới nhận ra: nó là giống chó dữ không thể nhổ răng.
“Không tắm thì đi ra ngoài.” Hứa Nhiên không mảy may dao động.
Ổ Ngôn Tử khổ sở nhìn anh, cuối cùng cũng chịu nhận mệnh, lặng lẽ cầm khăn tắm lên bắt đầu lau người cho Hứa Nhiên.
…
Ổ Ngôn Tử chăm chú nhìn cơ thể Hứa Nhiên, không rời mắt. Hắn không muốn bị đuổi đi, vì thế chỉ có thể cắn chặt môi dưới như thể đang kìm nén điều gì đó. Lau người mới được một vòng, môi hắn đã bật máu, sữa tắm còn sót lại trên người Hứa Nhiên bị hắn lau mỗi lúc một chậm, tay thì mỗi lúc một mạnh hơn, cứ như muốn xuyên qua lớp vải mà chạm tới làn da trắng nõn kia – làn da hắn ngày đêm mơ tưởng.
Hứa Nhiên liếc mắt nhìn đôi mắt đen dần sâu thẳm kia, lại nhìn bờ môi rỉ máu của hắn, cuối cùng khẽ nói:
“Mở miệng ra.”
Ổ Ngôn Tử dừng lại, nhìn anh chăm chú, rồi khẽ hé môi, để lộ một vết hằn sâu nơi môi dưới.
Hứa Nhiên đưa ngón trỏ và ngón giữa đến, nhẹ nhàng ấn lên môi hắn — không dùng nhiều sức:
“Đau không?”
Ổ Ngôn Tử nghiêng người sát lại gần anh. Ngón tay Hứa Nhiên vì thế mà trượt vào trong khoang miệng, chạm phải đầu lưỡi mềm ấm.
Ổ Ngôn Tử ngậm lấy hai ngón tay anh, chậm rãi m*t vào. Trên đầu lưỡi của hắn có vài gai nhỏ, cọ vào đầu ngón tay, ngưa ngứa.
“Ưm… không đau…”
Miệng cứng như vịt chết, cắn đến mức vậy mà còn dám nói không đau. Nếu sâu hơn chút nữa, kiểu gì cũng để lại sẹo. Mà hắn – cái tên quái vật kia – lại rất đẹp. Nếu môi mà có sẹo thì không còn đẹp nữa, nên Hứa Nhiên cũng không chấp chuyện Ổ Ngôn Tử vừa l**m tay anh. Còn việc hắn tự ý ngậm lấy ngón tay anh thì… Hứa Nhiên chỉ rút tay ra, rửa sơ trong bồn.
“Đi bôi thuốc lên môi đi.” Hứa Nhiên vừa rửa tay vừa lạnh nhạt nói.
Ổ Ngôn Tử hơi do dự, rồi hỏi: “Vậy sau khi anh bôi thuốc… còn được tắm cho em tiếp không?”
Hứa Nhiên bật cười. Đến nước này rồi mà tên quái vật đó vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Anh cố ý trêu:
“Còn tùy. Nếu môi anh để lại sẹo, xấu đi, sau này không được tắm cho tôi nữa. Còn nếu không có sẹo… thì có thể suy nghĩ lại.”
Ổ Ngôn Tử như bị dọa đến mức mắt tròn xoe, trông chẳng khác gì con chuột hamster lông xù đang hoảng loạn. Không nói thêm câu nào, hắn quay người chạy đi bôi thuốc ngay.
Khi hắn quay lại, Hứa Nhiên đã thay đồ ngủ xong và đang chuẩn bị về phòng. Sau khi ngâm nước ấm, hiệu thuốc cũng hết, anh đã có thể tự mình đi lại, cảm giác lấy lại quyền kiểm soát cơ thể khiến tâm trạng anh khá hơn hẳn. Vì thế anh cũng không để ý đến sự hụt hẫng rõ ràng của Ổ Ngôn Tử.
Ổ Ngôn Tử lặng lẽ đi theo anh vào phòng ngủ, không nói một lời. Đến tận khi Hứa Nhiên đã nằm xuống, định tắt đèn đi ngủ, hắn vẫn không hề động đậy.
Giận dỗi à?
Thật lòng mà nói, Hứa Nhiên không nghĩ mình có nghĩa vụ phải dỗ ai cả. Nhưng cũng có thể vì đêm đã khuya, anh muốn ngủ sớm một chút thay vì thức trắng, nên chủ động hỏi:
“Anh sao vậy?”
Ổ Ngôn Tử hơi quay mặt sang chỗ khác, Hứa Nhiên liền thấy hàng nước mắt trong suốt.
Lại khóc nữa?
Quả nhiên, hắn quay đầu lại, dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Hắn cúi đầu khẽ nói: “Tiểu Nhiên… em còn giận anh sao?”
Thì ra là lo chuyện đó.
Hứa Nhiên trả lời rất thẳng: “Không giận. Tôi đã phạt anh rồi, coi như xong. Nhưng nếu còn lần sau…”
“Sẽ không có lần sau! Anh hứa, tuyệt đối không có nữa, Tiểu Nhiên!”
Nghe câu trả lời, Hứa Nhiên khá hài lòng, nhưng mặt vẫn không biểu cảm. Anh chỉ đưa tay xoa xoa tóc Ổ Ngôn Tử. Hắn cũng ngoan ngoãn để mặc cho anh chạm vào, rồi nói tiếp:
“Tiểu Nhiên, anh thật sự rất đẹp. Người bên cạnh em chẳng ai đẹp hơn anh cả. Em không được bỏ rơi anh đâu. Mà nãy anh soi rồi… môi anh không để lại sẹo.”
Thật ra có để lại sẹo hay không, Hứa Nhiên cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng nghe hắn nói thế, anh lại cảm thấy thú vị:
“Ngẩng đầu lên, tôi kiểm tra thử.”
Ổ Ngôn Tử ngoan ngoãn ngửa đầu.
Quả thực… hồi phục rất nhanh. Vết thương gần như không còn dấu vết. Là do không phải người thường sao?
Hứa Nhiên tò mò, khẽ ấn môi dưới hắn một chút. Ổ Ngôn Tử bất ngờ rên khẽ một tiếng.
“Sao thế?” Hứa Nhiên ngẩng mắt nhìn.
Ổ Ngôn Tử ánh mắt mơ màng, hơi thở gấp:
“Không sao đâu, Tiểu Nhiên… anh không sao cả. Em muốn chạm vào đâu cũng được…”
“Vậy sao thở gấp làm gì?”
Ổ Ngôn Tử im lặng, không biết là xấu hổ hay đang nghĩ gì.
“Giống con chó đ*ng d*c.” Hứa Nhiên nói, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn.
Ổ Ngôn Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì thấy Hứa Nhiên chậm rãi nói từng chữ:
“Anh ngoan. Ngủ ngon. Thưởng cho anh.”
Cách “vừa đánh vừa xoa” này, Hứa Nhiên cực kỳ thành thạo. Làm xong những việc cần làm, anh cũng thật sự mệt rồi. Không để ý gì nữa, anh nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.