Ngoại truyện

1

Năm đầu cao học của Phó Vi, ba cô lại kết hôn lần nữa.

Mẹ kế cũng là tiểu thư nhà giàu, góa chồng khi trung niên, bị gia đình ép phải tái hôn liên kết lợi ích.

Được nuông chiều sống trong nhung lụa cả đời, nên chuyện cưới ai, cô ta vốn không có quyền lựa chọn.

Hai người sống với nhau nhàn nhạt như nước lã, năm sau thì sinh ra một đứa con trai.

Bà nội mất vào cuối năm, tiếc thay không chờ được đứa cháu trai mong mỏi bấy lâu.

Còn ông nội thì vui ra mặt, cứ cách vài hôm lại đến thăm.

Chỉ là mẹ kế đã nghe qua không ít tai tiếng của nhà họ Phó, nên chẳng muốn ông nội lui tới thường xuyên.

Phó Vi thì được vào nhóm nghiên cứu ưu tú nhất trường — một nhóm tám người, mà cô là nữ duy nhất.

Áp lực rất lớn, cô thường xuyên suy sụp vì phải chạy deadline báo cáo.

Khó chịu hơn nữa là trong nhóm có một người giỏi vượt trội.

Mấy vấn đề cả nhóm bó tay, cậu ta giải quyết dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể cải tiến quy trình.

Một giờ sáng, Phó Vi trốn ra hành lang gọi điện cho mẹ để than vãn, mẹ nghe mà cười suốt.

“Bảo bối à, bất kể con làm được đến đâu, mẹ cũng luôn tự hào về con. Con phải nhớ, việc con có mặt trong nhóm đó đã là một điều tuyệt vời rồi. Chỉ cần con đã cố gắng hết mình, không thẹn với lòng là được, đừng tự dằn vặt chính mình, hiểu chưa?”

“Nếu thật sự chịu không nổi thì về đi, mẹ nuôi con cũng được. Mẹ vừa thắng một vụ kiện, được hẳn hai trăm nghìn tiền hoa hồng đấy.”

Phó Vi sững người: “Nhiêu vậy luôn á… Mẹ giỏi ghê á.”

“Mẹ cũng thấy con giỏi mà.”

Bỗng từ bên kia truyền đến một tiếng thì thầm rất nhỏ:

“Xong chưa đấy, tay anh tê hết cả rồi…”

“Xong rồi xong rồi…”

…Là… chú Cố?!

Không phải mẹ đã từ chối chú ấy rồi sao?!

Vừa định hỏi thì mẹ đã vội vàng cúp máy:

“Thôi nha, mẹ còn phải xử lý vụ án, nói chuyện sau nha con yêu~”

Dù tốc độ cúp máy nhanh đến mức chóng mặt, Phó Vi vẫn kịp nghe thấy câu này phía sau:

“Cố Diễn Bác, chúng ta đang bàn vụ án, anh mặc lại quần vào cho em.”

Chú Cố… mạnh mẽ thật đấy!

Theo đuổi mẹ suốt bao năm, cuối cùng cũng đột phá được bước tiến mang tính “chất lượng” rồi.

Phó Vi ngẩng đầu thở dài:

“Con cũng muốn có một anh trai cơ bắp săn chắc…”

Vừa định bước vào phòng thí nghiệm, thì từ hành lang vang lên tiếng động.

Cô quay lại—và ánh mắt trong veo ấy liền đối diện với “thiên tài trong nhóm”… Chu Vệ.

2

Ba năm sau, Phó Vi và Chu Vệ kết hôn.

Con trai của mẹ kế cũng đã ba tuổi, rất thích quấn lấy cô, nhưng vì căm ghét cha mình nên Phó Vi cũng chẳng mặn mà gì với đứa em cùng cha khác mẹ ấy.

Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại trường làm giảng viên, còn mua một căn hộ ngay cạnh nhà mẹ.

Mỗi ngày dạy học xong, cô lại tay trong tay cùng Chu Vệ đi bộ về nhà.

Kế hoạch theo đuổi vợ của chú Cố dạo này hình như bị “đóng băng”, đã hơn một tuần không thấy mặt đâu.

Tâm trạng mẹ không được tốt, cả ngày cứ thẫn thờ, ủ rũ.

Phó Vi bèn giục mẹ dũng cảm “đánh úp” biệt thự của sếp lớn.

Mẹ còn làm bộ ngại ngùng được hai cái, đêm đó liền xông thẳng đến nhà của Cố Diễn Bác.

Vừa hỏi mới biết, lý do chú ấy lơ mẹ suốt một tuần qua — là vì phát hiện mình có một khối u trong não.

To cỡ quả trứng gà, chưa rõ là lành tính hay ác tính.

Từ giây phút nhận được chẩn đoán, Cố Diễn Bác đã chuẩn bị sẵn tinh thần hậu sự.

Anh còn có thể cười cười nói với mẹ tôi rằng, sau khi anh chết, căn biệt thự hơn chục triệu này, mẹ có thể gọi năm anh trai trẻ về ở cùng cho vui.

Những năm qua, mẹ bị chú Cố chiều đến mức tính tình bướng bỉnh hơn hẳn, nhưng lúc này lại bình tĩnh một cách đáng sợ.

Mắt đỏ hoe, giọng nói lạnh buốt như thấm băng:

“Được. Đến lúc đó tôi sẽ gọi hai chàng trai đẹp đến nhảy disco trên mộ anh.”

Ca phẫu thuật được ấn định sau ba ngày. Trong suốt ba ngày đó, mẹ túc trực bên giường bệnh chăm sóc chú Cố từng li từng tí.

Khối u được cắt bỏ, mang đi xét nghiệm.

May mắn thay — kết quả là u lành tính.

Hôm có kết quả, mẹ cầm một chiếc nhẫn đến bên giường bệnh… cầu hôn Cố Diễn Bác.

Người đàn ông trung niên ấy, hôm đó khóc đến run rẩy cả người.

Mãi một lúc lâu sau mới giả vờ kiêu ngạo, chìa… ngón giữa ra.

Mẹ: …

Hai người nhanh chóng đi đăng ký kết hôn, tôi tiện tay đăng luôn lên story.

Không ngờ lại bị ba tôi nhìn thấy, gọi điện đến:

“Mẹ con… kết hôn rồi à?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Chúc mừng…”

“Ờ.”

“Bà ấy… giờ sống có vui không?”

Tôi nhìn về phía ban công không xa, nơi hai người kia đang đùa giỡn cười vang trong ánh nắng.

Khóe môi tôi bất giác cong lên, khẽ nói:

“Mẹ… sống rất tốt. Từ trước đến giờ, vẫn luôn rất tốt.”

Bởi vì mỗi người phụ nữ biết yêu bản thân mình trước trong hôn nhân… nhất định sẽ sống rất tốt.

Bởi họ không phải những dây tơ hồng yếu ớt bám víu vào đàn ông để sống,

Mà là những nhành lan trăm tuổi mọc giữa mùa hè,

Dù ngã vẫn có thể tự đứng dậy, kiên cường mạnh mẽ,

Tự do, hiên ngang, sống giữa gió mà không sợ đời.

(Toàn văn hoàn)