Vừa khóa két sắt xong, trước mắt tôi hiện lên một dòng bình luận:

[Nhân vật phụ nữ còn đang trân trọng ngắm nhìn mấy món trang sức của mình, mà không biết chúng sắp bị chồng cô ấy lấy đi bán để bỏ trốn với nữ chính.]

Đúng lúc đó, Hạ Thanh Thư bước tới:

“Vợ à, để anh giúp em sắp xếp lại két sắt.”

Giữa những lời mắng chửi từ dòng bình luận, tôi vẫn đưa mật mã cho anh ta.

Dù sao thì lấy trang sức giả, cũng phải trả lại bằng đồ thật.

01

【Nhân vật phụ còn đang thưởng thức trang sức của mình, không biết sắp bị trộm rồi.】

【Chỉ trách cô ta không có chút sức hút nào, để nữ chính của chúng ta cướp mất chồng. Đợi đến khi nam chính lừa lấy được trang sức, nữ chính sẽ cùng người cô yêu nhất là giáo sư nam chính bay sang nước ngoài sống cuộc đời tự do tự tại.】

【Tôi nhớ là sau đó nhân vật phụ vì bị mất trang sức mà phá sản, suýt chút nữa bị chủ nợ ép đến đường cùng. Cuối cùng sang nước ngoài tìm chồng thì phát hiện hai người đó đã tiêu sạch tiền bán trang sức, tức đến mức thổ huyết. Muốn đòi lại tiền, thì bị nữ chính sai người tống ra ngoài. Vì sức khỏe yếu nên đã chết nơi đất khách quê người…】

【Nhưng mà mối tình cấm kỵ giữa thầy và trò này thật sự khiến người ta mê đắm! Mặc kệ! Nữ chính của tụi mình là tuyệt nhất! Chờ mong phần sau có màn diễn kịch nữa nè!】

Xem xong những dòng bình luận đó, tôi chết lặng tại chỗ.

Tôi còn đang do dự, thì Hạ Thanh Thư đã đi tới:

“Vợ à, để anh giúp em sắp xếp lại két sắt.”

Thấy tôi không trả lời, anh ta mỉm cười vẫy vẫy tay trước mặt tôi:

“Sao vậy? Vợ yêu, đang ngẩn người nghĩ gì thế? Không lẽ sợ anh trộm mất mấy món bảo bối của em à?”

Nói xong, Hạ Thanh Thư đẩy gọng kính, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Mười mấy năm kết hôn, tôi chưa từng nghi ngờ anh ta. Lần này cũng vậy.

Tôi phớt lờ những dòng bình luận đang mắng tôi ngu ngốc.

Nói mật mã két sắt cho anh ta rồi rời đi.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng.

Quả nhiên anh ta liền nở nụ cười, lấy ra mấy món trang sức giả trong túi bắt đầu tráo đổi.

Chỉ là, có lẽ Hạ Thanh Thư không biết —

Phòng làm việc của tôi luôn có gắn camera giám sát.

Bây giờ, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình anh ta tráo đổi trang sức.

Và anh ta càng không ngờ —

Những món trong két sắt, vốn dĩ đều là giả.

Lấy đi đồ giả, nhưng phải trả lại bằng đồ thật.

02

Trong đoạn video giám sát, sau khi thành công, khuôn mặt Hạ Thanh Thư tràn đầy niềm vui.

Anh ta chẳng chút lo lắng tôi sẽ quay lại, thậm chí còn gọi điện ngay trong phòng làm việc.

Giọng nói của anh ta vẫn lạnh nhạt mà dịu dàng, chỉ là… không dành cho tôi:

“Chân Chân, bên này anh đã giải quyết xong rồi. Đợi anh bán được lô trang sức này, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, đến Florence sống cuộc sống tự do như em mong muốn.”

“Anh sẽ mua cho em căn nhà nhỏ mà em thích.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng, rụt rè:

“Nhưng còn sư mẫu thì sao… Cô ấy sẽ không trách bọn mình chứ?”

Hạ Thanh Thư bật cười nhẹ:

“Sao lại trách chứ, cô ấy xưa nay chưa từng nghi ngờ anh. Có trách thì cũng chỉ trách cô ấy quá ngu ngốc.”

“Huống hồ, vì tình yêu của chúng ta mà cô ấy phải hi sinh một chút thì có sao đâu…”

Giọng anh ta vẫn dịu dàng như trước, vẫn quen thuộc như ngày nào — nhưng giờ đây lại khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.

Móng tay tôi siết chặt vào da thịt, đến mức bật máu, mới có thể kéo bản thân tỉnh táo đôi chút.

Nhưng trong lòng, lại không thể bình tĩnh nổi.

Đặc biệt là khi những dòng bình luận lại hiện ra:

【Hóa ra tiền để hai người kia bỏ trốn, toàn bộ đều là tiền của vợ nam chính à?】

【Ghét nhất mấy đứa ngu ngốc như tầng trên. Nhân vật phụ mất thì cũng chỉ là chút tiền, cùng lắm phá sản thôi. Nhưng nếu nữ chính không có mấy món trang sức đó thì sẽ mất đi tình yêu cơ mà!】

【Đúng rồi, tôi là fan nữ chính, tôi thích nữ chính quyến rũ, ngực đầy đặn, tràn đầy sức sống. Không ưa nổi loại “bà cô” như nữ phụ.】

Hành động của Hạ Thanh Thư trước camera đã chứng thực tất cả những gì bình luận nói đều là sự thật.

Tôi chỉ là một nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Một người sẽ hy sinh gia đình và sự nghiệp của mình để hoàn thành chuyện tình của nam nữ chính.

Thậm chí cuối cùng còn chết ở nơi đất khách quê người, kết thúc một đời bi thảm.

Tôi còn đang cố sắp xếp lại suy nghĩ, thì Hạ Thanh Thư mang đến cho tôi một tách trà nóng:

“Vợ à, chuyện anh nói trước đây ấy, có một sinh viên muốn đi Florence, cần công ty em tài trợ. Em xử lý xong chưa?”

03

Tôi nhớ tới cô sinh viên đó.

Lúc nào cũng đeo cặp kính cận dày cộp, ăn mặc giản dị.

Gặp tôi thì chỉ rụt rè gọi một tiếng “Sư mẫu”.

Như một con thỏ nhát gan, luôn nép sau lưng Hạ Thanh Thư.

Lại thêm việc anh ta luôn khen cô ta học giỏi, tôi thật sự rất quý mến.

Thế nên tôi đã xin hỗ trợ từ công ty.

Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi — có lẽ cô ta cúi đầu không dám nhìn tôi là vì cảm thấy tội lỗi.

Bình luận lại hiện lên:

【Nữ phụ mau đồng ý đi! Như vậy nữ chính mới thuận lợi ra nước ngoài được!】

【Đúng đúng! Nữ chính sau này sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng, mở triển lãm tranh khắp nơi. Nếu nữ phụ không giúp, tức là đang kìm hãm ngôi sao tương lai của giới nghệ thuật đó!】

Vì đang đọc bình luận nên tôi chưa kịp trả lời, Hạ Thanh Thư bắt đầu sốt ruột:

“Vân Yên, chẳng lẽ em không đồng ý sao? Chân Chân thật sự là một đứa trẻ rất tốt.”

“Nếu vì em mà khiến cô ấy bỏ lỡ tương lai, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu.”

Bao năm kết hôn, Hạ Thanh Thư chưa từng nói với tôi lời nặng nề như vậy.

Vậy mà giờ đây, anh ta lại vì một “người tình nhỏ” mà đe dọa tôi.

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Hạ Thanh Thư như mới nhận ra mình quá lời, liền dịu giọng lại:

“Là anh sai, anh hơi nóng vội. Nhưng em cũng nên hiểu, với một thiên tài như vậy, anh thật sự rất quý trọng.”

“À đúng rồi, tối nay anh không phải tăng ca. Chúng ta có thể cùng nhau trải qua một đêm thật ngọt ngào…”

……

【Nam chính vài năm trước đã cảm thấy chán ghét cơ thể già nua của nữ phụ, giờ vì muốn ra nước ngoài với nữ chính mà chịu đụng đến cô ta, trời ơi cảm động quá!】

【Nhưng như vậy thì… không trong sạch nữa rồi, tôi không chịu nổi đâu.】

【Cậu biết gì chứ! Đây là hy sinh vì tình yêu! Là minh chứng cho tình cảm của nam chính dành cho nữ chính đấy!】

【Nữ phụ thật đáng thương… Giá mà cô ấy có thể nhìn thấy bình luận thì tốt biết bao…】

Tôi bình thản uống hết bát thuốc bắc bên cạnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Bây giờ tôi chưa thể để lộ rằng mình có thể thấy được bình luận.

Hạ Thanh Thư chú ý thấy tôi đang uống thuốc, lập tức lo lắng.

Giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:

“Yên Yên, sao em lại uống thuốc? Em bệnh rồi à? Sao không nói với anh?”

Tôi vừa định mở miệng nói rằng mình đã bệnh cả tháng nay, đến cả nước trà cũng không thể uống nổi…

Thì Diệp Chân Chân chẳng biết từ đâu xuất hiện.

Thấy Hạ Thanh Thư ân cần đặt tay lên trán tôi, cô ta lập tức đỏ hoe cả mắt.

Giọng nghẹn ngào, vừa nói vừa sụt sùi:

“Em xin lỗi… Em không cố ý làm phiền hai người đâu… Em chỉ là bị lạc đường thôi…”

Nói xong, cô ta như thể bị ai bắt nạt, vội vàng bỏ chạy.

Vừa mới một giây trước còn lo lắng cho bệnh tình của tôi, Hạ Thanh Thư lập tức bỏ tôi lại, chạy theo cô ta.

Bỏ mặc tôi phía sau.

Không hề ngoái đầu nhìn lại.

4

Đợi đến khi Hạ Thanh Thư dỗ dành được Diệp Chân Chân quay lại thì trời đã đến giờ ăn tối.

Tôi vừa định tiễn khách.

Nhưng Hạ Thanh Thư lại sợ tôi bắt nạt “tiểu học sinh” của anh ta, liền gọi Diệp Chân Chân ngồi xuống ăn cùng.

Trên bàn ăn, Hạ Thanh Thư thành thạo múc cơm cho Diệp Chân Chân, còn cẩn thận gắp bỏ hành lá.

Cứ như một cặp đôi đang yêu say đắm.

Diệp Chân Chân vẫn không dám ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng khóe miệng lại luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt len lén liếc về phía tôi, mang theo chút đắc ý.

Tôi vừa định mở miệng, thì Diệp Chân Chân lại “vô tình” làm đổ ly sữa.

Gương mặt Hạ Thanh Thư lập tức lộ rõ vẻ lo lắng, vội vàng cầm khăn giấy lau ngực giúp cô ta:

“Chân Chân, em sao cứ như con nít thế này.”

“Nếu không có anh thì em biết làm sao bây giờ?”

Diệp Chân Chân đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn ưỡn ngực ra đón nhận.

Bình luận lại hiện lên:

【Wow, vòng 1 cỡ 36D của nữ chính là do giáo sư Hạ nhà mình đích thân “nắn bóp” đấy nha~~~】

【Nếu là tôi, tôi cũng chọn nữ chính thôi. Nữ phụ thì ngực lép, lại còn mạnh mẽ như đàn ông, chẳng có chút hấp dẫn nào cả…】

【Phụ nữ mà không có ngực thì còn gọi gì là phụ nữ nữa chứ? Nhìn nữ chính của tụi mình đi, mới đúng là đàn bà thật sự đó ~~】

Tôi để ý thấy vành tai Hạ Thanh Thư cũng đỏ bừng cả lên.

Nhưng hai người họ lại hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi, cứ mãi đắm chìm trong bầu không khí ám muội đó.

Tôi không muốn nhịn nữa, đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.

05

Tôi vừa bước ra vườn để hít thở một chút không khí.

Hạ Thanh Thư liền đuổi theo với gương mặt đầy tức giận:

“Vân Yên, em đâu còn là con nít nữa, sao lại cứ giận dỗi vô lý như vậy?”

“Trước mặt khách mà em làm loạn như thế, em muốn bôi tro trát trấu vào mặt anh à?”

Anh ta mất kiên nhẫn, cuộn tay áo lên như thể chuẩn bị cãi nhau lớn.

Tôi điềm tĩnh nhìn anh ta:

“Là khách… hay là tình nhân của anh? Hạ Thanh Thư, anh rõ hơn tôi đấy.”

Lời tôi nói như một tiếng sấm giữa trời quang, khiến Hạ Thanh Thư đứng sững lại tại chỗ.

Chương 2 ở đây nha: