QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

Diễn?

Hai chữ này đâm thẳng vào tim Giang Tự.

Anh bắt đầu nhớ lại từng hành động của Lâm Man trong quá khứ.

Lễ tang của Triệu Dật, Lâm Man liên tục khóc đến ngất, còn nói chỉ muốn chết để đi theo anh ấy.

Hôm đó anh đã ở lì trong nhà với cô ta ba ngày, nhưng trong nhà thậm chí không có lấy một bức ảnh cưới, cũng không ngủ cùng phòng — chẳng hề giống vợ chồng mới cưới.

Đúng dịp kỷ niệm năm năm yêu nhau của tôi và anh, Lâm Man nói cống nhà bị tắc, nước thải tràn cả sàn.

Anh tức tốc chạy về thì thấy ống cống bị nhét đầy túi nilon. Vừa thông xong, cô ta lại nói bị tụt đường huyết, chóng mặt, đòi anh đưa đi ăn.

Ngày cưới thì giả vờ phát bệnh tim, lần này lại giả vờ sốc tâm lý — luôn tỏ ra đau đớn khiến anh không thể lo cho bất kỳ ai khác.

Lẽ nào… Lâm Man thật sự đang diễn?

Anh bỗng nhớ ra điều gì, liền gửi tin nhắn cho một người bạn:

【Giúp tôi điều tra xem năm xưa Triệu Dật và Lâm Man quen nhau thế nào?】

Một giọng nói run rẩy chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Tự…

“Giang… Đội trưởng Giang, sao anh lại ở đây? Anh đến đây từ lúc nào vậy?”

Người hỏi chính là cô y tá vừa nãy mắng chửi Lâm Man.

Giang Tự nghe ra sự lúng túng trong giọng nói của cô ta, liền bịa:

“Mới đến thôi.”

“Có thể giúp tôi tra cứu tình trạng của Tô Chiêu Ngữ không?”

Thấy anh không làm khó, y tá như trút được gánh nặng trong lòng.

“Vâng, đội trưởng Giang, tôi sẽ tra cho anh.”

Y tá thao tác thành thạo, nhập tên tôi vào hệ thống, toàn bộ hồ sơ khám chữa bệnh trong một tháng gần nhất đều hiện ra.

“Ngày 19 tháng 9, cô Tô nhập viện vì nhiễm trùng nặng ở chân, lượng bạch cầu tăng cao, dùng thuốc không hạ sốt. Sau khi làm phẫu thuật làm sạch vết thương thì được đưa vào phòng ICU để theo dõi.”

Y tá bỗng thở dài:

“Chỉ cần vào viện sớm nửa tiếng thôi, chắc đã không đến mức nặng thế này.”

Giang Tự cúi đầu.

Chính anh là người ngăn bác sĩ cứu tôi trước.

Cũng chính anh là người ra lệnh cho xe cứu thương đi ngay lập tức.

Cảm giác tội lỗi và day dứt như tảng đá đè nặng lên ngực, khiến anh nghẹn thở.

“Ngày 10 tháng 9, cô Tô nhập viện vì thực hiện phẫu thuật phá thai…”

Giang Tự lập tức cắt ngang:

“Cái gì? Phẫu thuật phá thai?”

“Đúng vậy. Thai được 16 tuần, bệnh nhân chủ động yêu cầu bỏ thai.”

Giang Tự lập tức nhớ lại cảnh tôi hôm đó đứng ở quầy thu ngân trong bệnh viện, thần sắc có chút lạ lùng khi nói đang ốm và cần đóng viện phí.

Vậy mà lúc ấy, anh không hề để tâm, còn ép tôi phải đi dỗ dành Lâm Man, bắt tôi nấu canh gà cho cô ta.

“A Tự, sao anh lại ra đây? Em vừa mơ thấy Triệu Dật…”

Giọng Lâm Man vang lên từ phía sau.

Y tá thở dài một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Lại nữa rồi… chưa thấy bệnh nhân nào mà tinh thần phơi phới thế cả…”

Thái dương của Giang Tự giật giật. Lúc này, anh chỉ muốn nổi điên.

Nhưng vì có y tá ở đó, anh đành phải nghiến răng nhịn xuống.

“Mơ thấy anh ấy là chuyện tốt. Em quay lại nghỉ đi, anh phải đến khu phòng bệnh trọng.”

Lâm Man xúc động lao tới ôm anh.

“A Tự, anh đừng đi gặp con nhỏ đó! Em không cho phép!”

Cơn giận bị dồn nén của Giang Tự bùng nổ, anh hất tay cô ta ra, quát lớn:

“Lâm Man, em là gì của anh? Anh đi đâu còn phải được em đồng ý sao?”

Lâm Man bị sốc, đứng ngây ra tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, Giang Tự nổi giận với cô ta.

Hai mắt cô đỏ hoe:

“Nếu anh dám đi, em nhất định sẽ khiến anh thân bại danh liệt!”

Giang Tự chỉ để lại một câu:

“Không thể cứu được nữa rồi.”

Sau đó quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

6.

Trước cửa phòng ICU, ba mẹ tôi đã thức trắng đêm, mắt đỏ hoe, vẫn dán mắt nhìn tôi qua tấm kính thủy tinh.

Bác sĩ nói, nếu hôm nay tôi tỉnh lại thì bệnh mới coi như đã được kiểm soát, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Cánh cửa kêu “cạch” một tiếng.

Giang Tự đến.

Ba mẹ tôi tức đến nghẹn lời, sắc mặt khó coi:

“Nơi này không chào đón cậu, biến đi!”