[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Chỉ là khi đó trời tối đen, tay ta lại vững, nên ngươi chẳng kịp thấy mặt ta mà thôi.
“Lâm Yến, ngày thành thân ta từng cho ngươi cơ hội hối hận, chính ngươi không chịu.
“Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con, kẻ như ngươi, quả báo vốn nên ứng trên người ngươi.”
Ta xoay người rời đi.
Đôi chân đã hại chết hài tử của ta, sao ta có thể để nó có hy vọng lành lại?
Lâm Yến gào rống giữa sân.
Chân đau, tim càng đau.
Đợi đến khi Thiền Duyệt dẫn người đến, hắn đã sớm đau quá mà ngất đi.
“Ngươi đã làm gì hắn?”
Ánh mắt nàng ta độc ác, quét qua viện của ta đầy căm ghét.
Ta chỉ nhàn nhạt nói.
“Giữ cho chắc người của ngươi. Nếu không, nhà họ Vương còn mấy kẻ đang tìm ngươi đấy, ta cũng chẳng ngại chỉ đường giúp.”
Sắc mặt Thiền Duyệt lập tức trắng bệch.
Những thứ bẩn thỉu trong lòng cũng không dám lộ ra nữa.
Nàng ta sai người khiêng Lâm Yến đi.
“Ngươi đã cùng ả hòa ly, lại còn tìm đến nàng ta, thật chẳng biết xấu hổ!”
Lâm Yến giận đỏ mắt.
“Hôn thư kia rõ ràng là giả, ngươi lừa ta ký tên.
“Thiền Duyệt, ngươi đừng mơ nữa, ta không bao giờ cưới ngươi.”
Thiền Duyệt tức giận đến run người, giơ tay tát hắn một cái.
Ánh mắt nàng ta rơi trên đôi chân tàn tật kia, lạnh lẽo cười khẩy.
“Hóa ra mấy lời quan tâm ve vuốt đều là giả, còn nói chờ chân ngươi khỏi thì đi thi khoa cử.
“Nói gì sau này đỗ đạt công danh sẽ cho ta phong mệnh phụ.
“Tất cả đều là lừa ta!
“Lâm Yến, ta thấy chân này của ngươi giữ cũng vô dụng!”
Nói rồi nàng ta hung hăng giẫm xuống, nhưng bị ta giơ tay chắn lại.
Mắt Lâm Yến thoáng lóe lên ánh sáng, nhưng lại nghe ta lạnh giọng nói.
“Ra khỏi sân của ta, muốn đánh muốn mắng thế nào tùy ngươi.”
Ta sợ bọn họ làm kinh động đến hai đứa nhỏ.
27
Lâm Yến bị Thiền Duyệt dẫn đi.
Chưa đầy một tháng, người nhà chồng của Thiền Duyệt cũng tìm tới cửa.
Đến lúc đó nàng ta mới biết mình đã bị ta lừa một vố.
Nhưng nàng ta thân còn chẳng lo xong, làm gì có thời gian đến tìm ta tính sổ.
Tiệm phấn son ta mở làm ăn phát đạt, bên Chương Châu có chưởng quầy tự tìm tới lấy hàng.
Biết ta vốn người Chương Châu, hắn liền kể mấy chuyện mới lạ.
Trong đó có chuyện của Thiền Duyệt và Lâm Yến.
“Đám con cháu nhà chồng ả thật chẳng ra gì.
“Chiếm lấy nhà cửa của bọn họ, xài tiền của họ ăn chơi cờ bạc.
“Thậm chí còn ép phu thê người ta hầu hạ.
“Chậc, mà nghe nói sao? Lâm công tử cuối cùng chịu hết nổi, một mồi lửa đốt sạch bọn chúng.”
Ta lặng lẽ nghe, nhịn không được mà biếu thêm mấy hộp phấn son đang thịnh hành.
Chưởng quầy vui vẻ, lời lẽ cũng thêm phần rôm rả.
“Nghe bảo cái vị Lâm công tử ấy vốn có một chính thất đoan trang, lại ỷ vào việc người ta yêu thương mình mà công khai nuôi gái lẽ.
“Không phải sao, ép người ta tức giận bỏ đi, rước về một mụ đàn bà chanh chua.
“Nói ra thì cũng đáng đời.”
…
Phải đó.
Ta mỉm cười, lại đưa thêm mấy hộp phấn son nữa, rồi tiễn người ra cửa.
Thật ra, Lâm Yến dù không tự đốt lửa, cũng chẳng sống lâu được.
Năm năm nay, trong ấm trà hắn ngày nào cũng uống, ta đã sớm bỏ thuốc độc ngấm dần.
28
Nhiều năm sau, Trần nhi thi đỗ công danh.
Mẹ con ta lại cùng dọn vào kinh thành.
Về sau, Trần nhi càng thêm hiển đạt, ta cũng dần dần thành mệnh phụ cửa cao.
Đến lúc lâm chung, Trần nhi tóc tai rũ rượi ngồi bên giường ta.
“Nương, con vừa mơ một giấc. Mơ thấy khi còn nhỏ, bị cha đá một cú, rồi thì…”
Ta cắt lời nó.
“Nếu thật là vậy, con có trách nương đã trở lại tìm con không?”
Trần nhi quỳ sụp xuống đất, nâng tay ta lên.
“Sao có thể? Được làm con của nương, là phúc phần của Trần nhi.”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
( Hết )