- Trang chủ
- Hệ Thống Trẻ Em Hư
- Chương 100: 100: Thật Sự May Mắn
Chương 100: 100: Thật Sự May Mắn
Truyện: Hệ Thống Trẻ Em Hư
Tác giả: La Bốc Hoa Thố Tử
- Chương 1: Hệ Thống Bất Lương
- Chương 2: Tôi Là Anh Của Cậu Đó
- Chương 3: Bớt Quản Chuyện Của Anh Đi
- Chương 4: Đừng Sỉ Nhục Tôi
- Chương 5: Tất Cả Người Ở Đây Đều Là Rác Rưởi
- Chương 6: Tiếng Tăm Lan Rộng
- Chương 7: Hành Động Đảo Ngược
- Chương 8: Anh Đây Là Cô Gái Xinh Đẹp
- Chương 9: Khuyến Học
- Chương 10: Xâm Nhập Vào Cuộc Sống
- Chương 11: Khống Chế
- Chương 12-13
- Chương 14: Cậu Học Sinh Trung Học Đơn Thuần
- Chương 15: Chủ Nghĩa Anh Hùng
- Chương 16: Chó Điên
- Chương 17: Anh Trai Siêu Ngầu
- Chương 18: Độc Nhất Có Hai
- Chương 19: Yên Sau
- Chương 20: Hạng Ba Toàn Trường
- Chương 21: Đào Mận Khắp Thiên Hạ
- Chương 22: Chiến Thư
- Chương 23: Anh Thịnh
- Chương 24: Thân Thiện Hòa Thuận
- Chương 25: Thịnh Uyên Siêu Giỏi!
- Chương 26: Thông Tin Liên Lạc
- Chương 27: Kẹo Hồ Lô
- Chương 28: Tranh giành tình cảm
- Chương 29: Bé cưng
- Chương 30: Mở mắt nói dối
- Chương 31: Lòng anh đau
- Chương 32: Đồng ý
- Chương 33: Cành khô gặp được mùa xuân
- Chương 34: Khen ngợi
- Chương 35: Biến thái chết tiệt
- Chương 36: Người nhà, xin hãy bình tĩnh
- Chương 37: Nói to nói nhỏ
- Chương 38: Kẻ hai mặt
- Chương 39: Có qua có lại
- Chương 40: Công chúa
- Chương 41: Tiết mục khối
- Chương 42: Có muốn tôi đến dỗ dành cậu không?
- Chương 43: Rồng dữ
- Chương 44: Yêu công chúa
- Chương 45: Tại sao phải sợ cậu ấy tức giận
- Chương 46: Nguỵ biện
- Chương 47: Thông suốt 90%
- Chương 48: Tôi chỉ thích cậu ấy
- Chương 49: Mùa xuân của hắn
- Chương 50: Cây nhân duyên
- Chương 51: Bỏ nhà trốn chạy theo trai
- Chương 52: Cứu rỗi
- Chương 53: Dây chuyền ngọc trai
- Chương 54: Người yêu trong sáng
- Chương 55: Cứu chữa
- Chương 56: 56: Bạn Gái
- Chương 57: 57: Bạn Gái Chính Hiệu
- Chương 58: 58: Huấn Luyện Quân Sự
- Chương 59: 59: Đó Là Tình Yêu!
- Chương 60: 60: Còn Vì Tôi Thích Cậu
- Chương 61: 61: Bóng Đèn
- Chương 62: 62: Chồng À Anh Nói Gì Đi Chứ
- Chương 63: 63: Giới Hạn Dưới Của Giá Trị Bất Lương
- Chương 64: 64: Ngày Đầu Tiên
- Chương 65: 65: Ơn Nghĩa Lớn Lao Không Lời Nào Cảm Tạ Đủ
- Chương 66: 66: Tố Cáo Tôi
- Chương 67: 67: Thư Tình
- Chương 68: 68: Không Tốt Bụng
- Chương 69: 69: Học Lại Từ Đầu
- Chương 70: 70: Học Hành Tử Tế
- Chương 71: 71: Không Cẩn Thận
- Chương 72: 72: Đáp Lại
- Chương 73: 73: Đồ Khốn
- Chương 74: 74: Tình Yêu Của Anh Trong Sáng Không Hai Lòng
- Chương 75: 75: Bắt Nạt
- Chương 76: 76: Dùng Bạo Lực Khống Chế Bạo Lực
- Chương 77: 77: Nhất Định Phải Xin Lỗi
- Chương 78: 78: Cậu Tôi Đều Là Những Người Thông Minh
- Chương 79: 79: Hôn Cái Đi
- Chương 80: 80: Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Thêm Một Thước
- Chương 81: 81: Giết Ngược
- Chương 82: 82: Một Quân Phản Tướng
- Chương 83: 83: Nhìn Trộm
- Chương 84: 84: Lãi Suất Nụ Hôn
- Chương 85: 85: Đã Có Người Yêu
- Chương 86: 86: Một Đường Tiến Thẳng Về Phía Trước
- Chương 87: 87: Mất Kiểm Soát
- Chương 88: 88: Cậu Ấy Rất Tốt
- Chương 89: 89: Thanh Xuân
- Chương 90: 90: Như Cậu Mong Muốn
- Chương 91: 91: Hoa Khôi Trường
- Chương 92: 92: Ảnh Nghệ Thuật
- Chương 93: 93: Bỏ Xa Bạn Trai Cậu
- Chương 94: 94: Kẻ Si Tình Bậc Nhất Trung Học Phổ Thông Số 1
- Chương 95: 95: Chó Chui Ngõ Cụt
- Chương 96: 96: Mùa Xuân Của Hắn
- Chương 97: 97: Mãnh Nam Rơi Nước Mắt
- Chương 98: 98: Về Nhà
- Chương 99: 99: Đối Tượng
- Chương 100: 100: Thật Sự May Mắn
- Chương 101: 101: Truyền Thuyết Cổ Xưa
- Chương 102: 102: Kết Hôn
- Chương 103: 103: Tình Yêu Vĩnh Viễn Cuồng Nhiệt
- Chương 104: 104: Ảnh Tốt Nghiệp
- Chương 105: 105: Kết Thúc Cốt Truyện Chính
- Chương 106: Ngoại truyện cổ đại
- Chương 107: Ngoại truyện cổ đại 2
- Chương 108: Ngoại truyện cổ đại 3
- Chương 109: Ngoại truyện cổ đại - Kết thúc
- Chương 110: Tình yêu mãi mãi cuồng nhiệt xoai_quyt
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trái tim nhỏ bé bất an của Kim An Châu một lần nữa trở về bên trong lồng ngực, cậu ta cầm lấy ly trà sữa trên bàn của mình hút sùn sụt.
Hạ Chi Kỳ lẩm bẩm trong miệng: "Tốt bụng."
Cậu chàng đã từng tiếp xúc với người tốt bụng nào nhỉ?
Bàn tay cậu chàng sờ sờ cằm, bắt đầu lục tìm trong ký ức, nhưng nửa ngày trôi qua vẫn không thể nhớ ra.
Dù sao những kẻ mà cậu chàng từng tiếp xúc chẳng có đối tượng nào là người tốt bụng cả.
Thịnh Uyên: "Để tôi nói cho cậu nghe..."
Hạ Chi Kỳ kiên quyết từ chối: "Không! Anh Thịnh, em muốn tự đoán."
Đầu Đinh khó hiểu nhìn Hạ Chi Kỳ: "Anh cứ cố chấp như thế làm gì chứ?"
"Như thế mới có cảm giác lao động đạt được thành quả."
Mọi người: "..."
Thịnh Uyên cũng không tiếp tục quấy rầy, mặc cậu chàng chậm rãi suy ngẫm.
Cậu tiếp tục cúi đầu viết bản kiểm điểm, tiện tay rút chút thời gian ngó qua bài làm của Dụ Tả Kim.
Bé mập: "Anh Thịnh, thư bảo lãnh của anh đến rồi đúng không ạ?"
"Ừ."
"Anh đăng ký chuyên ngành nào vậy?"
Thịnh Uyên: "Luật."
Mấy cậu trai liếc mắt nhìn nhau.
Á đù!
Đầu Đinh: "Anh Thịnh, sao anh lại đăng ký ngành Luật?"
Tất cả bọn họ đều cho rằng Thịnh Uyên sẽ đăng ký chuyên ngành nghiêng về bên tài chính hoặc khoa học tự nhiên.
Trò chơi em hỏi anh đáp vòng thứ hai chính thức bắt đầu.
Hạ Chi Kỳ nóng lòng muốn thử, em có đáp án rồi, để em nói trước!
Hạ Chi Kỳ giơ tay trả lời: "Anh Thịnh, có phải anh định bao che cho chúng em trên con đường bất lương sau này?"
Thịnh Uyên liếc mắt qua chỗ Hạ Chi Kỳ.
Mặt mày Hạ Chi Kỳ hớn hở.
Thịnh Uyên: "Để bắt hết tất cả các cậu."
"..."
"Anh Thịnh, không phải chứ."
"Anh Thịnh, trái tim anh thật ác độc."
"Anh Thịnh, anh là kẻ máu lạnh không có tình cảm!"
Mấy cậu thiếu niên ngồi trên ghế dài vui đùa ầm ĩ.
Bởi vì ngày nào Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim cũng đi cùng nhau nên đám người Hạ Chi Kỳ đã xem như rất thân quen với hắn, Thịnh Uyên tương đương với vai trò phương tiện truyền thông giữa hai bên.
Tuy rằng nhóm Hạ Chi Kỳ chưa nói chuyện được vài câu với Dụ Tả Kim nhưng trong lòng họ đã xem Dụ Tả Kim là bạn bè.
Bé mập thấy Dụ Tả Kim không có phản ứng gì, lên tiếng hỏi: "Anh Dụ, anh Thịnh bảo sau này sẽ học luật rồi bắt hết chúng ta lại, thế mà anh cũng không có phản ứng gì sao?"
Tầm mắt của Dụ Tả Kim rời khỏi mặt đề, đôi mắt đen sâu tĩnh lặng nhìn về phía bé mập.
Bé mập run rẩy mấy hồi, chỉ nghe được hắn khàn khàn đáp: "Không sao cả."
"Tại sao?"
Kim An Châu:...
Còn có thể vì cái gì?
Bởi vì thằng b**n th** này thích phong cách giam cầm đấy.
Nhưng có thích thế nào thì bây giờ anh Thịnh của họ cũng là chậu cây có chủ, tất cả bọn họ đều không còn cơ hội.
Nỗi lòng tiếc nuối khiến Kim An Châu sinh ra cảm xúc thương tiếc đồng cảm với Dụ Tả Kim.
Người đàn ông tôi không cưa được, cậu cũng chẳng chiếm nổi.
Hai chúng ta là những chú cún độc thân có móc nối với nhau.
Quán trà sữa còn bán cả ít món đồ ăn vặt, Thịnh Uyên đứng dậy định tới tủ trưng bày nhìn xem, Dụ Tả Kim bám theo sau, Kim An Châu cũng đứng dậy.
Bé mập: "Để mình anh Thịnh chọn bánh ngọt là được rồi, hai người đi theo làm gì thế?"
Kim An Châu: "Góp mặt ấy mà."
Cậu ta nâng những bước chân vắt vẻo, hấp tấp đuổi theo.
Thịnh Uyên đứng trước tủ trưng bày: "Cậu muốn ăn thứ gì?"
Dụ Tả Kim: "Dâu tây."
Hắn chỉ nói hai chữ, sau đó đưa điện thoại di động cho Thịnh Uyên, tất cả tiền lương của hắn đều ở trong điện thoại di động.
Thịnh Uyên nhìn Kim An Châu đã đuổi đến: "Còn cậu thì sao?"
Bản chất của nhân loại chính là một chiếc máy đọc lại, Kim An Châu ngượng ngùng: "Anh Thịnh, em cũng có thể ăn dâu tây."
Dụ Tả Kim nghiêng đầu liếc cậu ta một cái.
Ánh mắt Kim An Châu vẫn một mực bám dính Thịnh Uyên, cậu ta thích Thịnh Uyên cũng bởi vì lý do này, Thịnh Uyên luôn luôn quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh cậu một cách vừa đủ, tự nhiên tựa như một anh lớn đẹp trai ở ngay nhà bên cạnh.
Người thì đẹp, nhân phẩm tốt, suy nghĩ chín chắn.
Cho dù chỉ làm bạn bè thì Thịnh Uyên cũng là một người bạn vô cùng hoàn mỹ.
Kim An Châu tưởng tượng mãi không ra được hạng người thế nào mới đủ lọt vào trong mắt của Thịnh Uyên, nói chuyện yêu đương cùng với cậu.
Kim An Châu yên lặng túm lấy vạt áo nhỏ của mình.
Cậu ta quá ghen tị!
Con cầu xin ông trời hãy đổi cho con vị trí đó.
Kim An Châu hèn mọn chăm chú cầu xin, chuyện duy nhất có thể an ủi cậu ta hiện giờ cũng chỉ có thể là chuyện Dụ Tả Kim cũng không giật được anh Thịnh.
Kim An Châu giả bộ hắng giọng: "Anh Thịnh yêu đương rồi đấy."
Dụ Tả Kim không quan tâm đến cậu ta.
Kim An Châu lặp lại lần nữa: "Anh Thịnh yêu đương rồi đấy."
Dụ Tả Kim khàn giọng đáp lại: "Biết."
Cảm xúc không hề dao động.
Ối chà.
Cảm xúc vẫn bình thường ha.
Kim An Châu bất ngờ: "Cậu không đau buồn chút nào sao?"
Dụ Tả Kim rũ mắt liếc cậu ta một cái, giống như muốn hỏi tại sao hắn phải đau buồn.
Kim An Châu nhỏ giọng lầm bầm với hắn: "Anh Thịnh yêu đương mà cậu không hề đau lòng, xem ra cậu cũng chẳng thích anh Thịnh được mấy."
Quả nhiên chỉ có tình yêu của tôi dành cho anh Thịnh mới thuần túy, chẳng hề hai lòng.
!
"À."
Tiếng cười lạnh lẽo khiến người ngợm Kim An Châu lập tức nổi da gà.
Thịnh Uyên đặt xong bánh ngọt, đi về hướng hai người họ.
Dụ Tả Kim: "Nhìn kỹ."
Kim An Châu không hiểu: "Nhìn gì?"
Thịnh Uyên đi tới bên cạnh Dụ Tả Kim, đưa trả điện thoại di động cho hắn.
Dụ Tả Kim nhận điện thoại, cúi đầu thơm lên gò má cậu.
Kim An Châu:!
Mày làm gì thế, mày làm gì thế hả?!!
Cậu ta vội vã chen ngang, dùng tấm thân yếu ớt mỏng manh của mình che chắn trước Thịnh Uyên: "Cậu định làm Tào Tháo đấy hả!"
Cái thằng d*m t*c kia!
(* Tào Tháo – người rất có hứng đối với các nữ tù binh xinh đẹp của những đối thủ bại trận dưới tay mình).
Ngay lúc lòng Kim An Châu đầy căm phẫn vì chuyện Dụ Tả Kim đã lợi dụng chiếm món hời từ chỗ anh Thịnh thì Thịnh Uyên bỗng nhiên mở miệng.
"Hình như môi cậu hơi khô."
Thân thể Kim An Châu đứng đó cứng đờ.
Kim An Châu:?
Thịnh Uyên chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ, vỗ tay lên bờ vai của Kim An Châu, Kim An Châu quay đầu nhìn cậu.
Cậu ta không thể nào tìm thấy được chút khác thường trên gương mặt Thịnh Uyên, giống như hành động thơm má ban nãy của hai người họ là một hành động bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.
Kim An Châu trợn tròn mắt: "Anh Thịnh, không phải anh đang yêu đương rồi hả?"
"Đúng vậy mà."
"Vậy tại sao anh để cậu ta hôn anh chứ?"
"Chính là cậu ấy đấy."
Chính – là – cậu – ấy – đấy.
Một câu nói ra không khác gì hành động nhấn xuống phím slow motion, Kim An Châu chậm rãi hóa đá tại chỗ, tình huống hiện giờ khó chịu hơn cả chuyện cậu ta bị g**t ch*t.
Người tình trong mộng cậu ta khát khao nhất, đã bị Dụ Tả Kim cưa đổ rồi!!
Bản kiểm điểm của Thịnh Uyên còn chưa viết xong, cậu trở lại trên chiếc ghế dài, Kim An Châu đứng sững tại chỗ cồn cào gan ruột.
Dụ Tả Kim vốn định theo chân Thịnh Uyên quay về, lại bỗng nhiên bị người cất tiếng gọi: "Cậu chờ một chút."
Thịnh Uyên đã về chỗ ngồi.
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, họ đâu rồi?"
Thịnh Uyên quay đầu, trông thấy hai người kia chưa về tới: "Còn ở bên đó, chắc hẳn có chuyện muốn nói với nhau."
Hạ Chi Kỳ: "À à."
Đầu Đinh đẩy tờ đề Hóa học đến trước mặt Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, anh giảng đề này hộ em với."
Là một phản ứng thế.
Thịnh Uyên hỏi: "KCl là gì?"
Đầu Đinh nghe cậu đặt câu hỏi, cố nhớ lại tên hóa học của KCl.
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, em biết."
Thật Nỗ Lực ngoi đầu dậy.
[Hệ thống: Hạ Chi Kỳ không tệ nha.]
Thịnh Uyên: "Cậu nói cho cậu ấy biết đi."
Nét mặt Hạ Chi Kỳ son sắt đảm bảo: "KCl là người thân của KFC."
Thịnh Uyên:...
Thật Nỗ Lực:...
Rất tốt, rất Hạ Chi Kỳ.
Bên kia, Kim An Châu vẫn còn đang ôm đầu tuyệt vọng, nhìn Dụ Tả Kim chẳng quan tâm chuyện gì đứng cạnh mình.
Chẳng trách, chẳng trách vừa nãy anh Thịnh nói mình đang yêu đương, Dụ Tả Kim lại chẳng hề phản ứng, hóa ra thằng chó này đang lén lút vui mừng trong lòng.
Dường như Dụ Tả Kim đã đọc được suy nghĩ của Kim An Châu, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một đường cong ngắn ngủi.
Công khai cười cợt.
Kim An Châu:...
Sao mày có thể ngông cuồng như thế, sao mày dám làm thế hả.
Kim An Châu xẵng giọng phủ đầu: "Cậu dựa vào đâu mà dám yêu đương với anh Thịnh?"
Dụ Tả Kim: "Dựa vào danh hiệu hoa khôi trường."
Kim An Châu:...
Mad.
Nhóc con chết tiệt kia, mày thật sự may mắn đấy.
- -
Lời tác giả: Nữ nhân à, cho dù chỉ có sáu tệ thì cũng phải ị trót lọt đó nha~~.