- Trang chủ
- Hào Môn Cô Nguyệt
- Chương 12
Chương 12
Truyện: Hào Môn Cô Nguyệt
Tác giả: 1 ngày làm cổ thần
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
9
Tôi khoác tay Lục Trường Hành, đối diện đầu dây bên kia là Tô Tinh Tinh , nở nụ cười rạng rỡ mà tàn nhẫn:
“Còn phải cảm ơn cô đã dốc hết sức đi quyến rũ Lục Trường Hành nữa chứ.
Nếu không, tôi cũng chẳng biết, thì ra kế mỹ nam lại hữu dụng như vậy.”
“Tôi đoán cô cũng không biết đâu nhỉ? Tôi và Lục Trường Hành vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã mặc quần thủng đít chơi cùng nhau. Cô nghĩ, với chút trò vặt không ra hồn đó, có thể cướp được anh ấy sao?”
“À đúng rồi, bác gái Lục từ đầu tới cuối cũng chưa từng để mắt đến cô.
Chiếc vòng gọi là ‘truyền gia chi bảo’ mà bà đưa cho cô ấy à, thật ra chỉ là món đồ thủy tinh mấy chục tệ thôi, đúng là hợp với hạng người như cô.”
Tôi giơ tay, lắc lắc chiếc vòng ngọc ấm áp sáng trong trên cổ tay mình, nheo mắt cười:
“Nhìn kỹ chưa? Hàng thật, đang nằm ở chỗ này này.”
Nhìn dáng vẻ Tô Tinh Tinh chết lặng, mặt mày như tro tàn, tôi vui vẻ vẫy tay, chuẩn bị kết thúc chuyến thăm:
“À còn nữa, cảm ơn cô đã giúp tôi giải quyết hộ lão già đó. Đa tạ nha.”
“Cô và con tiện nhân mẹ cô, cả đời tạo bao nhiêu nghiệt chướng. Vậy thì mấy chục năm còn lại, cứ ngồi bên máy khâu trong tù mà chuộc tội đi.”
Nói rồi, tôi khoác tay Lục Trường Hành quay người rời đi. Vừa đi, tôi vừa than nhỏ:
“Nơi này lạnh lẽo quá, âm khí thật nặng.”
Lục Trường Hành bất lực thở dài, cởi áo khoác vest phủ lên vai tôi:
“Từ nhỏ em đã sợ lạnh, dặn bao nhiêu lần phải mặc thêm mà chẳng nghe. Mau mặc vào, kẻo lại ốm.”
Bóng dáng hai người dần xa, chỉ còn lại Tô Tinh Tinh ngồi sụp xuống chiếc ghế lạnh băng.
Khi giờ thăm nuôi kết thúc, cô ta mặc kệ để quản giáo kéo đi như lôi xác chết, nhốt trở lại buồng giam tối tăm.
Tình yêu, sự nghiệp, cả cuộc đời cô ta… tất cả đều sụp đổ.
Hoặc có lẽ, những gì cô ta từng dày công mưu toan đạt được, có bao giờ thực sự thuộc về cô ta?
________________________________________
Về sau, tôi và Lục Trường Hành thành hôn.
Đồng chí Lục Trường Hành nhẫn nhịn chịu đựng, dùng kế mỹ nam làm “nằm vùng” suốt ba năm bên phe địch, lập công lớn lao.
Để khen thưởng, tôi quyết định đã đến lúc trao cho anh một phần thưởng thật sự: một danh phận chính thức.
Đồng thời cũng coi như trói anh lại, để cả đời làm “người ở rể” cho nhà họ Tô.
Cuộc sống hôn nhân sau đó, bình dị mà hạnh phúc.
Anh thường tan sở sớm hơn tôi.
Mỗi khi tôi về nhà, vừa mở cửa, liền thấy người đàn ông cao ráo tuấn tú ấy, mặc sơ mi trắng, quần xám, nhưng trên eo lại buộc một chiếc tạp dề màu hồng sến súa, đang trong căn bếp mở chuẩn bị bữa tối cho tôi.
Từ góc nhìn ngoài cửa, bờ vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài… bóng lưng chẳng kém người mẫu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay lại, nụ cười nở trước cả lời chào, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy dịu dàng:
“Chào mừng em về nhà. Nhớ rửa tay trước đã, cơm canh sắp dọn rồi.”
End