[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Hắn ôm lấy ta, cằm tựa lên đỉnh đầu ta, yết hầu khẽ chuyển, bật ra vài tiếng cười trầm thấp.
“Nàng đúng là…”
Hắn nói được nửa câu lại ngừng.
Ta thấy khả nghi, định ngẩng đầu chất vấn, nhưng thấy hắn cười đến dịu dàng như vậy, lại chẳng nỡ mở miệng.
Ta nâng mặt hắn lên, ôm lấy gương mặt ấy:
Chẳng cần biết nữa, cứ hôn rồi tính.
[Ngoại truyện: Thôi Ngọc Lang]
Họ Thôi nhà hắn đời đời làm quan, nhưng Thôi Ngọc Lang từ nhỏ chẳng hứng thú với chuyện quan trường.
Hắn kính trọng cậu cữu của mình — một họa sư nổi tiếng — và từng mơ làm họa sĩ như cậu.
Dù sao hắn cũng có người anh trai hơn mười tuổi đã nối nghiệp làm quan từ sớm.
Nhưng ông trời lại trêu người, huynh trưởng mắc bệnh lao mà chết, trọng trách gia tộc liền đổ cả lên vai hắn.
Hắn buộc lòng phải từ bỏ mộng tưởng năm xưa.
Quan trường đâu dễ dàng gì.
Nhìn đâu cũng là mưu mô tráo trở, người người đeo mặt nạ.
Từng cuộc đấu đá khiến tâm hắn dần khép lại.
Cho đến một ngày, hắn lấy lại giấy vẽ, lại phát hiện mình chẳng còn vẽ nổi một nét, trong đầu toàn tính toán lợi hại.
Rồi hắn gặp được Tô Ngọc.
Người như nàng thật đơn thuần, gần như nhìn vào là biết nàng nghĩ gì.
Không chỉ nàng, mà cả cái trại núi ấy ai cũng đơn thuần đến khó tin, khiến hắn không hiểu nổi bọn họ sống được tới giờ bằng cách nào.
Hắn tìm cách tiếp cận Tô Ngọc, thâm nhập vào trại — tất nhiên cũng có người tỏ vẻ bài xích.
Ví dụ như Tứ Thiết, cứ mỗi lần thấy Tô Ngọc mang hoa hay quà cho hắn, là Tứ Thiết tức giận đến dậm chân.
Thôi Ngọc Lang làm sao không nhìn ra lòng ghen của hắn?
Thế là, ngay trước mặt Tứ Thiết, hắn cố tình cài hoa vào tóc Tô Ngọc, còn cười dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Tứ Thiết tức đến tái mặt.
Hắn đoán chắc đối phương sẽ tìm cách trả đũa.
Nhưng không ngờ Tứ Thiết chỉ dám đổ đá vụn vào giày hắn, dọn cơm nguội, cố ý bỏ nhiều hoàng liên vào thuốc…
Thôi Ngọc Lang nhìn đống đá rơi ra từ giày mình, chỉ cảm thấy hành vi chọc tức người ta ban đầu của mình thật ấu trĩ.
Dù sao, ngoài Tứ Thiết thì chẳng ai nghi ngờ hắn.
Ngay cả Tô Ngọc cũng không.
Càng ở gần nàng, hắn càng say đắm.
Nàng thẳng thắn, phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng.
Hắn bỗng thấy sợ — sợ đến một ngày, nếu nàng biết được chân tướng, liệu nàng có hận hắn như từng yêu không?
Nhưng giờ chưa phải lúc lo chuyện đó.
Chỉ cần khiến nàng yêu hắn thật sâu, không nỡ rời đi, thế là đủ.
Đến khi hai người thực sự bái đường, trở thành phu thê, hắn mới thấy yên lòng phần nào.
Hắn muốn sắp xếp tất cả đâu vào đấy —
Từ sính lễ, nhà cửa cho huynh đệ trong trại, cho đến… tuyển tập xuân cung đồ nàng mê mẩn.
Hắn khổ công tìm kiếm, gom về mấy quyển quý hiếm, nghĩ bụng dù nàng có giận thật, nhìn thấy đống này kiểu gì cũng nguôi.
Không ngờ, chính lúc ấy kẻ địch trong triều ra tay, nhân lúc hắn vắng mặt, đem quân đến vây trại.
Hắn cưỡi ngựa như bay quay về, mà ngay cả vạt váy nàng cũng chẳng giữ được.
Hắn lau mặt, ra lệnh: “Lục soát dưới vực. Không thấy xác, nghĩa là chưa chết.”
Mang theo niềm tin ấy, hắn tìm nàng suốt hai năm.
Đến một thị trấn hẻo lánh, hắn nghe nói có một phụ nhân thường xuyên đi lùng mua xuân cung đồ.
Hắn lập tức lần theo dấu vết, tìm tới một thôn nhỏ.
Quả nhiên — Tô Ngọc đang ở đó.
Nàng len lén nhận lấy một quyển sách từ tay bà thôn phụ, ngẩng đầu lên, vừa khéo đụng phải ánh mắt hắn.
Ánh mắt nàng từ ngỡ ngàng, chuyển sang kinh ngạc, rồi dần dần… nóng bỏng.
Nàng sải bước đi tới, vừa thẹn thùng vừa tò mò, mở miệng là:
“Công tử, chàng có… kết hôn chưa?”
Thôi Ngọc Lang nhìn nàng hồi lâu, chợt khẽ cười:
“Chưa. Thực ra… ta là góa nam.”
(Hết)