QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Chẳng lẽ… anh tôi vẫn định tha thứ cho Cố Hiểu Lan?

Xem ra… còn cần thêm một đòn chí mạng nữa.

Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Cố Hiểu Lan làm là vừa khóc vừa đòi gặp anh tôi.

Cô ta nắm chặt tay anh tôi, nước mắt lưng tròng như thể oan ức ghê gớm lắm.

“A Quân, anh phải tin em, đứa bé chắc chắn là của anh! Anh nhất định phải tin em!”

“Mọi chuyện trước đây đều là do Chu An, là anh ta mê hoặc em, là anh ta dụ dỗ em!”

Tôi không thể nghe thêm được nữa, lập tức xông vào phòng bệnh, hất tay cô ta ra, chắn trước mặt anh tôi.

“Tôi mặc kệ các người đã xảy ra chuyện gì, Cố Hiểu Lan, tôi nói cho cô biết – cô muốn bước chân vào nhà họ Tạ…”

“Đừng mơ.”

Nói xong, tôi nắm chặt cổ tay anh tôi, lực mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch cả lên.

“Anh, đi với em.”

12

Anh tôi như thể bị rút sạch linh hồn, mặc kệ tôi kéo anh ra khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Cố Hiểu Lan nửa nằm nửa ngồi, xuyên qua đám đông mà căm hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi.

Ánh mắt đó như một lưỡi dao tẩm độc, quấn lấy oán độc như rắn độc bò khắp sống lưng tôi.

Lên xe, anh tôi vẫn im lặng suốt.

Không khí trong xe đè nén tới mức khiến người ta nghẹt thở. Cuối cùng, vẫn là tôi mở miệng trước.

“Anh, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vụt qua như trôi tuột khỏi tầm mắt, giọng nói nhẹ như gió.

“Anh sẽ không ở bên cô ta nữa.”

Viên đá đè trong lòng tôi vừa mới rơi xuống được một nửa…

Anh lại tiếp lời: “Nhưng Vy Vy à, anh cũng không nỡ trách cô ấy.”

“Mẹ cô ấy ngoại tình, bố thì nghiện rượu, cô ấy đã khổ từ nhỏ.”

“Cô ấy nhất thời hồ đồ, mới bị tên như Chu An dụ dỗ.”

“Về sau đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa.”

Tôi vừa định hít một hơi thật sâu, thì câu cuối cùng của anh lập tức chặn ngang họng.

“Khụ… khụ khụ khụ!”

Tôi ho đến rách cổ họng, nước mắt cũng bị sặc mà tuôn ra, quay đầu trừng anh, hận sắt không thành thép.

“Vậy trong mắt anh, từ đầu đến cuối đều là em đang gây sự với cô ta?”

Anh quay mặt đi, né tránh ánh nhìn của tôi.

Sự im lặng – chính là câu trả lời đau lòng nhất.

Tôi đập mạnh vào cánh cửa xe.

“Dừng xe!”

Tài xế hoảng hốt đạp phanh theo phản xạ.

Tôi mở cửa xe, nhảy xuống mà không thèm ngoảnh lại.

“Rầm!”

Cánh cửa xe bị tôi dập mạnh, vang lên tiếng động nặng nề.

Anh tôi không đuổi theo.

Thậm chí đến một cuộc gọi cũng không có.

Tôi một mình bước đi giữa con đường vào cuối thu, gió lạnh luồn vào cổ áo, thổi qua lồng ngực buốt lạnh như sắt.

Bố mẹ mất sớm, anh tôi lại đầu óc lơ mơ.

Tôi chưa tốt nghiệp đại học đã dốc sức lao vào công ty gia đình.

Khi anh tôi cùng Cố Hiểu Lan đi khắp nơi du lịch, tôi vẫn đang tăng ca.

Khi anh ấy quẹt thẻ mỗi tháng hàng trăm triệu để mua túi cho cô ta, tôi vẫn đang cắm mặt làm việc.

Tài sản bố mẹ để lại đâu phải là núi vàng biển bạc, chịu không nổi cảnh anh ấy tiêu xài như nước.

Tôi phải tính toán chi li, mới đảm bảo được cuộc sống tương lai cho anh ấy.

Nhưng tôi đâu ngờ rằng, sự bảo bọc quá mức ấy lại nuôi ra một kẻ yếu đuối không có lập trường như vậy.

13

Tôi đang tức đến mức đau cả ngực, thì trước mắt bỗng tối sầm.

Một chiếc bao tải bốc mùi ẩm mốc từ trên trời giáng xuống, chụp mạnh lên đầu tôi.

Còn chưa kịp kêu cứu, tôi đã bị người ta lôi xềnh xệch, nhét thẳng vào xe.

Tôi vùng vẫy kịch liệt, chỉ đổi lại là mấy cái tát giáng thẳng vào mặt.

“Bốp! Bốp!”

Tôi bị đánh đến mức mắt hoa tai ù, đầu óc choáng váng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, luồn tay vào túi, mò mò mở khóa điện thoại, bấm loạn lên màn hình dựa theo cảm giác.

Trong một quán cà phê, anh tôi đang ngồi đối diện với Chu An.

Sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ.

“Chu An, tôi cảnh cáo cậu tránh xa Vy Vy ra.”

“Giờ cậu vừa dơ vừa thối, không xứng với em gái tôi.”