Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Thì đập vào mắt tôi là ba khuôn mặt quen thuộc đang đứng đen sì, cau có, mặt mày u ám như vừa bị chém sạch học bổng.
Tôi dụi mắt một cái
Không thể nào…
Hàn Duẫn, Hoắc Dương, Dư Xuyên?!
Ba tên này… thật sự bay sang đây rồi à?!
Trời má ơi, đúng là ba cái thằng ranh đó thật!
Con trai tuổi dậy thì đúng là lớn nhanh như thổi, mới nửa năm không gặp, ba đứa này mỗi đứa lại cao thêm cả khúc.
Cả ba đều trông rất sáng sủa, sạch sẽ, khí chất cũng trưởng thành hơn,
Chỉ có điều mặt ai nấy đều đen như đáy nồi, như thể bị tôi bòn tiền rồi… bỏ trốn không thanh toán cảm xúc.
Dư Xuyên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn giết người, nghiến răng ken két, rồi chậm rãi mắt đỏ hoe.
“Chị tưởng Chị đi du học thì bọn tôi sẽ không tìm ra được Chị nữa à?!
Chị đi là đi, chứ có bay ra ngoài vũ trụ đâu!
Chị nghĩ mua vé máy bay với bọn tôi là chuyện khó lắm à?! Hả?!”
Tôi:
“……”
Trên mạng lúc nào cũng rao giảng kiểu:
“Ra nước ngoài rồi thì cắt đứt mọi ràng buộc, mọi kết nối đều tan biến theo gió…”
Tan cái đầu ấy!
Xạo ke! Toàn lừa người ta tin vào cái mộng ảo disconnect!
24
Theo thống kê chưa đầy đủ do chính ba tên kia cung cấp:
Trong suốt mấy tháng qua, họ cùng với Ứng San San đã gọi cho tôi… mấy trăm cuộc,
gửi hơn cả ngàn tin nhắn.
Kết quả?
Tôi không thèm trả lời nổi… một cái “xì” nào.
Cạn lời.
Và hiện tại — họ đã đích thân bay tới đây để đòi nợ cảm xúc.
Hóa ra là Ứng San San đã chạy khắp nơi đăng bài trên diễn đàn trường để tìm tôi.
Tìm tới tìm lui, hỏi thăm đủ kiểu, cuối cùng mới moi được thông tin tôi đã ra nước ngoài.
Cả bốn người giờ đều đang ôm một bụng oán khí.
Hàn Duẫn tức giận trừng mắt:
“Chị Hạ, chị nói chị đi là đi, sao không để lại một lời?! Nói với bọn em một câu thì chết à?!
Chị có biết không, không có chị chửi, bọn em gần như sống không nổi nữa luôn đấy!!”
Thế có cần khoa trương vậy không hả?! Tôi trong lòng lặng lẽ gào.
Hoắc Dương thì lên tông:
“Chị có biết lúc bọn em từ phòng thi bước ra mà không thấy chị ở ngoài là cảm giác gì không?!
Không chị không biết!
Chị chưa bao giờ coi bọn em là gì cả, chỉ coi như gánh nặng thôi, hận không thể vứt lại càng nhanh càng tốt!!”
Tôi giơ tay, cố gắng giải thích yếu ớt:
“Khoan khoan, cái đó… mấy cậu nói sai rồi nha.”
“Làm gì có chuyện các cậu là gánh nặng!”
Tôi vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói:
“Các cậu là nhà tài trợ của tôi mà! Là ba cái ví tiền di động đáng yêu đó nha!”
Ba đứa:
“Đừng có nói mấy câu vô dụng đó nữa!!!”
Giờ không phải lúc để nói tiền với bạc!
Bọn này là đến để đòi người, đòi cảm xúc, đòi trách nhiệm!!!
Dư Xuyên là đứa thiếu kiên nhẫn nhất, gào lên đầu tiên:
“Với cả… chị có cái tật xấu là làm việc tốt rồi lén lút không để tên đúng không?!”
Tôi nhấp một ngụm trà sữa, mặt dày hỏi:
“Ủa, tôi làm gì tốt đâu?”
“Đừng có giả ngu! San San điều tra ra rồi, người tài trợ cho cô ấy chính là chị!”
Ơm…
Tôi không nói nữa.
Chỉ lẳng lặng… húp tiếp trà sữa như không có gì xảy ra.
Dư Xuyên liếc tôi:
“San San nói bây giờ cô ấy không có tiền mua vé máy bay, nhưng chờ khi cô ấy tiết kiệm đủ, nhất định sẽ đến tìm chị.”
Ba đứa vừa nói vừa liếc nhìn xấp bản vẽ và tài liệu học tập cao ngất trước mặt tôi.
Đúng như lúc các em nỗ lực cày thi đại học, hiện tại tôi cũng đang liều mình theo đuổi giấc mơ kiến trúc của riêng mình.
Dư Xuyên nhẹ nhàng thở dài.
“Niên Niên à, chị hãy đợi em thêm một chút.
Em nhất định sẽ nỗ lực để đuổi kịp chị.”
Tôi nhíu mày, mặt đầy thắc mắc:
“Hả? Đuổi kịp tôi làm gì?”
Tôi đi thi kiến trúc đấy, các cậu định đua theo để… vẽ nhà chắc?!
“Tôi nói trước này—nếu mấy cậu còn muốn quay lại mua dịch vụ bị chửi, thì nhớ chuẩn bị thêm tiền nhé.”
“Tôi tăng giá rồi.”
Dư Xuyên nổi giận:
“……Trong đầu chị ngoài tiền ra thì còn chứa nổi cái gì khác không hả?”
Tôi nhún vai, nở nụ cười toe toét:
“Xin lỗi nha, tôi là kiểu người tầm thường và thực tế.”
“Tiền chính là chân lý của tôi.”
Dư Xuyên: “……”
25
Đến năm thứ tư ở Anh,
Tôi tốt nghiệp với hàng loạt giải thưởng và danh hiệu, đem theo những thành tựu ấy trở về quê hương.
Tôi thành lập studio thiết kế kiến trúc của riêng mình.
Mấy dự án đầu tay tôi nhận đều tiến hành rất suôn sẻ, sự nghiệp của tôi dần phất lên như diều gặp gió.
Thi thoảng, tôi cũng sẽ gặp lại bốn đứa nhóc năm nào để cùng nhau tụ họp, ăn uống, ôn lại chuyện cũ.
Tất cả bọn họ… giờ đều sống rất tốt.
Hoắc Dương và Hàn Duẫn bắt đầu tham gia vào việc quản lý công việc kinh doanh của gia đình, dần dần trở thành những người có thể một mình gánh vác trách nhiệm.
Ứng San San thì đã trở thành một luật sư như mơ ước của em ấy đeo kính, mặc vest, bước ra khỏi tòa án với phong thái vô cùng ngầu.
Tôi nhìn từng người một…
Thầm nghĩ:
Mỗi đứa nhỏ năm nào từng bị tôi mắng te tua…
Giờ đều đã trưởng thành, kiên cường và tỏa sáng.
Dư Xuyên bây giờ đã bắt đầu khởi nghiệp, với khoản vốn đầu tiên do gia đình rót cho —
Hai mươi triệu.
Cha nội còn dám nói câu:
“Chút tiền lẻ thôi mà.”
Ứng San San nghe xong suýt ném luôn cặp tài liệu:
“Tôi hận các người! Hận đám nhà giàu các người!!”
Tôi hùa theo, vỗ bàn:
“Tôi cũng thế!”
Vài năm sau, Dư Xuyên tìm đến tôi để bàn chuyện hợp tác.
Tôi mở đầu bằng một điều kiện cực kỳ… thành thật:
“Tôi muốn 10% cổ phần.”
Dư Xuyên im lặng, mặt nghẹn lại như nuốt phải giấy nợ.
Cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hét lên:
“Mấy năm rồi, sao chị vẫn là đồ mê tiền không lối thoát vậy hả?”
Tôi thản nhiên đứng dậy phủi tay:
“Không cho thì thôi. Tôi đi.”
Tôi vừa xoay người bước đi, cậu ta đã hốt hoảng chạy đuổi theo ngay sau:
“Ơ kìa!? Sao chị lật mặt nhanh thế?!
Ít nhất cũng thể hiện chút thành ý chứ?!
Được rồi được rồi!
Tôi đồng ý 10%!”
“15%!
15% cũng được!!”
“20%! 20%! Không thể nhường hơn được nữa!!”
Cái người năm xưa từng bị tôi chửi đến đòi khóc đòi bỏ nhà đi, giờ đứng trước mặt tôi, giao cả công ty chỉ để đổi lấy một cái gật đầu của tôi.
Tôi cười.
Đúng là thế giới này, chẳng có gì đáng tin bằng giá trị bản thân.
Vì cái mặt mũi của… tiền, tôi dừng bước, quay đầu lại, cười tươi rói, đưa tay ra bắt tay cậu ta:
“Deal!
Bạn Dư thân mến, chúc đôi ta hợp tác vui vẻ nha~”
Dư Xuyên bĩu môi:
“Chị đúng là… vẫn là cái đồ cáo già Hạ Niên năm nào!”
Hai chúng tôi sóng vai bước ra khỏi phòng họp, đúng lúc Ứng San San vừa từ ngoài đi vào.
Văn phòng luật sư của cô nàng ở ngay bên kia đường, hầu như ngày nào cũng chạy qua chỗ tôi… để ké cơm.
Vừa thấy Dư Xuyên, mắt cô nàng sáng quắc lên, lao tới ôm lấy cánh tay tôi như đòi lãnh địa:
“Này này này, anh sao vậy? Không phải đang khởi nghiệp à?
Còn bám lấy chị Niên Niên nhà tôi làm gì nữa?!”
Dư Xuyên hừ lạnh:
“Tôi tới bàn việc nghiêm túc!
Còn cô mới là cái đứa chuyện bé tí cũng mò tới bám người ta suốt ngày!”
“Biến đi, biến đi!
Đừng cản tôi và chị Niên Niên ăn tối dưới ánh nến!”
“Cái gì cơ?! Hạ Niên còn chưa từng ăn tối lãng mạn với tôi!
Sao lại ăn với cô trước?!”
Hai người bắt đầu cãi vã ầm trời, như thể quay ngược về những năm cấp ba nghịch ngợm.
Tôi đứng nhìn hai đứa trẻ trước mắt đầy sức sống, bướng bỉnh, thông minh, ồn ào mà tươi sáng.
Không kìm được, tôi bật cười thành tiếng.
Hôm nay… quả nhiên lại là một ngày vui vẻ.