- Trang chủ
- Giao Dịch Hôn Nhân
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Giao Dịch Hôn Nhân
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Mẹ nhìn đồng hồ. “Con vào đi, mẹ chờ ngoài này.”
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng máy theo dõi kêu từng nhịp và tiếng máy thở ù ù.
Cha cảm nhận được có người bước vào, từ từ mở mắt. Khi thấy tôi, trong mắt ông thoáng qua một tia sáng.
“Gia Trinh…”
Giọng ông rất nhẹ, mỏng như chiếc lá rơi giữa gió.
Tôi ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông.
“Bố, con đến rồi.”
Ông khó khăn điều chỉnh nhịp thở, cố gắng dồn sức để nói.
“Mẹ con… kể hết rồi… chuyện của Cao Nguyên… bố đều biết…”
Tay tôi siết nhẹ, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
“Bố, bố nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa.”
“Không… bố phải… nói với con…”
Cha cố dùng chút sức lực còn lại, siết chặt tay tôi.
“Gia Trinh… đàn ông mà… ai chẳng thế… con phải học cách… nhẫn nhịn…”
Dù biết rõ câu nói này từng được mẹ lặp lại, nhưng lần này nghe từ miệng bố, tim tôi vẫn như chùng xuống.
Ngay cả lúc sắp lìa đời, ông cũng chưa từng nghĩ đến việc đòi lại công bằng cho con gái mình.
“Cao Nguyên… sẽ không dễ gì ly hôn đâu…”
Bố nói tiếp, ánh mắt ánh lên nét toan tính quen thuộc.
“Đến lúc chia tài sản… chắc chắn nó không chịu… chỉ cần nó đừng gây rối… thì cứ mắt nhắm mắt mở là được rồi…”
Tôi ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe, trong lòng hoàn toàn không dậy sóng.
Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ thấy mọi thứ thật nực cười.
Nhưng sau cuộc nói chuyện hôm nọ với mẹ, tôi đã hiểu ra — đây có khi lại là cách làm khôn ngoan nhất.
Chỉ cần giữ được vẻ ngoài tử tế, thì có thể dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
“Con nhìn mẹ con mà xem… mấy năm nay bà ấy sống tốt biết bao…”
Giọng cha tôi yếu dần đi.
“Bà ấy chưa bao giờ làm ầm ĩ… Muốn gì cũng có… Cần hưởng thụ gì cũng hưởng được…”
“Bố à.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời, “Bố mệt rồi, nghỉ một chút đi.”
Nhưng dường như cha muốn nói hết tất cả những gì còn đọng lại trong lòng, ông tiếp tục thều thào:
“Cổ phần công ty… bố đã sắp xếp xong cả rồi… Con và mẹ mỗi người một phần… Có tiền… con sẽ có chỗ dựa… Nhớ lời bố… Nhẫn nhịn rồi cũng qua thôi…”
Nói xong những lời đó, cha dường như đã dùng hết sức lực, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi ngồi lặng rất lâu trong phòng bệnh, nhìn những đường sóng dao động trên máy theo dõi. Trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đó chính là cha tôi.
Một người từng dũng mãnh trên thương trường, nhưng lại thất bại hoàn toàn trong vai trò người chồng, người cha.
Bài học cuối cùng ông dạy tôi, lại là cách làm sao để nhẫn nhịn trong một cuộc hôn nhân phản bội.
Tôi nhớ lại thời thơ ấu, cha từng đưa tôi đến công ty, hãnh diện giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi.”
Khi ấy, tôi nghĩ cha là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới.
Nhưng giờ tôi mới hiểu, ông chỉ là một kẻ hèn nhát.
Một người đàn ông đến cả việc chịu trách nhiệm cho những hành vi của chính mình cũng không dám.
Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, mẹ đang trao đổi với bác sĩ về những sắp xếp tiếp theo.
Giọng bà vẫn bình tĩnh, rành mạch, giống như đang xử lý một thương vụ thông thường.
“Gia Trinh, bố con nói gì với con vậy?” Mẹ hỏi.
Tôi nhìn bà – người phụ nữ vẫn giữ được phong thái điềm đạm, thanh lịch, dù đã trải qua nhiều năm bị phản bội.
“Ông ấy bảo con học mẹ.”
Mẹ khẽ cười: “Học mẹ điều gì? Nhẫn nhịn chịu đựng à?”
“Ông nói đàn ông đều như vậy, bảo con nên nhẫn nhịn.”
Sắc mặt mẹ lập tức trầm xuống, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Gia Trinh, con phải nhớ kỹ một điều.”
Bà quay người đối diện tôi, giọng nói trở nên nghiêm túc.
“Những năm qua cái gọi là ‘chịu đựng’ của mẹ, không phải vì yêu, mà là vì tính toán.”
“Mẹ đã không còn yêu bố con từ cái lần đầu tiên ông ấy ngoại tình.”
Giọng bà nhẹ như gió, nhưng từng lời đều rõ ràng, dứt khoát.
“Mẹ không ly hôn, là vì mẹ chờ thời điểm có lợi nhất.”
“Và bây giờ chính là lúc đó.”
Mẹ nhìn về phía ICU.
“Ông ấy sắp chết, di chúc cũng sửa rồi, quyền kiểm soát công ty sắp nằm trong tay mẹ.
Còn những con hồ ly trẻ kia, không có gì cả.
Người thắng sau cùng, chính là mẹ.”
Rạng sáng hôm sau, cha tôi qua đời.
Khi bệnh viện gọi đến, tôi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Đoá Đoá.
Tôi điềm nhiên đặt điện thoại xuống, tiếp tục cắt trái cây.
“Ông ngoại mất rồi.” Tôi nói với Đoá Đoá – lúc ấy đang ăn sáng.
Con bé ngừng tay cầm muỗng, chớp mắt tò mò: “Ông ngoại đi đâu vậy mẹ?”
“Đi đến một nơi rất xa, sẽ không quay lại nữa.”
Đoá Đoá gật đầu vẻ chưa hiểu lắm, rồi lại tiếp tục ăn.
Sau khi con ăn xong, tôi thay đồ đến bệnh viện.
Cao Nguyên cũng nhanh chóng đến sau khi nhận được điện thoại của tôi.
Anh mặc bộ đồ mà sáng nay tôi vừa ủi cho, tóc hơi rối vì vội vàng.
“Gia Trinh, chia buồn với em.”