- Trang chủ
- GIANG SƠN GẢ CHO NÀNG
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: GIANG SƠN GẢ CHO NÀNG
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Thần tạ ân đức của bệ hạ, phủ Tướng quân mọi thứ đều đầy đủ, chỉ tiếc… thần và phụ thân đều chẳng giỏi quản lý, đại trạch vắng vẻ, có phần cô tịch.”
Hoàng thượng cảm khái: “Phụ tử nhà ngươi vì trăm họ biên cương mà lao khổ, ngươi cũng đến tuổi thành thân rồi, nay ở kinh thành, các tiểu thư nhiều không kể xiết, có người nào vừa mắt không? Nếu có, trẫm làm chủ cho.”
“Thần từng nghe đồn, đích nữ phủ Quốc công dung mạo tú lệ, tài đức vẹn toàn. Nếu có thể cưới nàng về, tất sẽ an định hậu trạch, khiến phụ tử thần không còn điều chi lo lắng.”
Sau đó, phủ Quốc công gặp nạn, Quốc công bị giam, Quốc công phu nhân lâm bệnh. Phủ Bùi cũng thối lui hôn sự, trả lại sinh thần bát tự của nàng.
Giang Dao, đích nữ Quốc công phủ, đành tiếp chỉ tứ hôn.
Dù hành động này có chút đê tiện, song nếu có thể cầu được mỹ nhân quy túc, thì đê tiện cũng mặc.
Ngày đại hôn, biên ải truyền về tin dữ.
Địch nhân Đát Đát phái thiết kỵ tập kích, đã công phá ba tòa thành.
Phụ thân ta lại lãnh binh xuất chinh.
Người đã già, thân mang trọng thương, ta không thể để phụ thân một mình quay lại biên ải.
Vì vậy, ta muốn hỏi nàng, có nguyện cùng ta tới nơi chiến hỏa?
Nhưng khi đứng nơi cửa, lại nghe thấy nàng căn dặn nha hoàn chuẩn bị đoản đao.
“Ta nguyện gả vào đây, không có nghĩa là ta sẽ thuận theo hắn. Nếu hắn dám ép buộc, ta thà chết tại chỗ!”
Như thể một chậu nước lạnh dội xuống đầu, ta thê thảm xoay người rời đi.
Nếu nàng không nguyện, thì cứ ở lại.
Ta cũng không dám đối mặt với ánh mắt nàng tràn đầy chán ghét.
Chỉ là, ta vạn vạn lần không ngờ… nàng lại đuổi tới tận biên ải.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem, ôm ổ bánh bao ăn ngấu nghiến, không chút dáng vẻ khuê tú, vậy mà đáng yêu vô ngần.
Nàng nói mình là tân chủ mẫu phủ Tướng quân.
Tâm ta như pháo hoa bùng nổ, chỉ mong nàng đã đến… thì đừng rời đi nữa.
Sau đó gặp tập kích, thời khắc nguy hiểm nàng đẩy nha hoàn ra, dùng thân chắn tên cho ta.
Nàng nói là vì bách tính.
Nữ tử như vậy, hẳn là nên làm thê tử của ta.
Ta liều mạng chém giết, chỉ mong nhanh chóng dẹp yên chiến sự, để sớm trở về bên nàng.
Vậy mà khi nhìn thấy những bức thư cầu hòa ly nàng để lại… lại như vạn tiễn xuyên tâm.
Nàng vượt ngàn dặm tới đây, chẳng phải vì yêu, mà là muốn cầu một chữ “ly”.
Ta tương tư đến phát cuồng, sao có thể thuận theo nàng?
Nàng dù chỉ khẽ đặt tay lên vai ta, đầu ngón tay ta cũng run rẩy.
Nhưng ta vẫn nhớ lời nàng từng nói ở biên ải.
“Hỷ khăn chưa vén, giao bôi chưa uống, lễ kết phát chưa thành, hôn lễ này vốn chưa hoàn tất. Ta danh không chính, ngôn chẳng thuận, sao có thể ở lại phủ Tướng quân? Lần này đến… chính là muốn hỏi Đỗ tướng quân một câu.”
Ta nhất định… sẽ cho nàng một câu trả lời.
Tại phủ Trưởng công chúa, nàng vì phủ Tướng quân mà biện bạch rành rọt, khí thế bừng bừng, khiến người ta động tâm không thôi.
Bùi Minh Viễn, ánh mắt hắn nhìn nàng khiến ta khó chịu tận cốt tủy.
Vậy nên ta không nhịn được, dạy cho hắn một bài học nhỏ.
Khi nàng nói nàng tâm duyệt ta, khoảnh khắc ấy, ta nguyện đem cả tính mệnh dâng tặng.
Giang Dao, ta đã tâm duyệt nàng từ lâu, ngày sau tất sẽ đối đãi thật tốt.
Nguyện cùng nàng sánh vai cả đời, gắn bó trăm năm, vĩnh kết đồng tâm