- Trang chủ
 - Giang Hồ Kiếp - Huyền Phong Vũ
 - Chương 81: Tâm loạn 2
 
Chương 81: Tâm loạn 2
Truyện: Giang Hồ Kiếp - Huyền Phong Vũ
Tác giả: Huyền Phong Vũ
- Chương 1: Gặp nạn
 - Chương 2: Phong ba
 - Chương 3: Xuyên qua
 - Chương 4: Dưỡng thương
 - Chương 5: Lãnh Nguyệt Cung
 - Chương 6: Trục Phong
 - Chương 7: Ngoài ý muốn
 - Chương 8: Ly khai
 - Chương 9: Ra ngoài
 - Chương 10: Thanh Xa Thành
 - Chương 11: Sở Yên
 - Chương 12: Kiếm tiền
 - Chương 13: Kiếm tiền 2
 - Chương 14: Trốn đi
 - Chương 15: Hắc Bạch Nhị Quái
 - Chương 16: Đại Hội Võ Lâm
 - Chương 17: Tái ngộ
 - Chương 18: Luyện võ ( thượng )
 - Chương 19: Luyện võ ( Trung )
 - Chương 20: Luyện võ ( Hạ )
 - Chương 21: Hạ Sơn
 - Chương 22: Xuất hiện trên giang hồ lần nữa
 - Chương 23: Thân phận
 - Chương 24: Thiếu trang chủ
 - Chương 25: Lôi Chấn sơn trang
 - Chương 26: Một ngày qua nhanh
 - Chương 27: Tái du Thanh Xa
 - Chương 28: Biểu lộ
 - Chương 29: Đại chiến Thanh Vân
 - Chương 30: Đại chiến Thanh Vân 2
 - Chương 31: Một đường đồng hành
 - Chương 32: Trở lại Lãnh Nguyệt Cung
 - Chương 33: Trở lại Lãnh Nguyệt Cung ( Hạ )
 - Chương 34: Thấy chết không cứu
 - Chương 35: Gặp nạn trên núi
 - Chương 36: Gặp nạn trên núi 2
 - Chương 37: Nhân họa đắc phúc
 - Chương 38: Nhân họa đắc phúc 2
 - Chương 39: Đại náo Di Hồng Viện
 - Chương 40: Uy hiếp
 - Chương 41: Đắc cùng phụ
 - Chương 42: Ngưu Lang Chức Nữ
 - Chương 43: Ân oán thanh toán xong
 - Chương 44: Thu lưu
 - Chương 45: Cứu người
 - Chương 46: Nông gia viện máu tanh
 - Chương 47: Đàn đứt dây
 - Chương 48: Dạ Kiếm phường
 - Chương 49: Mười lăm năm trước
 - Chương 50: Bảo Khố Sơn Tự
 - Chương 51: Chân tướng
 - Chương 52: Sống không bằng chết
 - Chương 53: Tiểu đình trong viện
 - Chương 54: Lựa chọn
 - Chương 55: Động phòng
 - Chương 56: Chuyện xấu
 - Chương 57: Phong vân khởi biến
 - Chương 58: Phong vân khởi biến 2
 - Chương 59: Phong vân khởi biến 3
 - Chương 60: Cốc Bộ Xương Khô
 - Chương 61: Huyết chú
 - Chương 62: Quẫn quýt
 - Chương 63: Trêu cợt
 - Chương 64: Thiên Sơn li biệt
 - Chương 65: Đoạn Tình Nhai ba năm sau
 - Chương 66: Gặp rắc rối
 - Chương 67: Bị tính toán
 - Chương 68: Chữa bệnh
 - Chương 69: Toa Y Na
 - Chương 70: Đàm phán
 - Chương 71: Đám phán 2
 - Chương 72: Hội chiến 1
 - Chương 73: Hội chiến 2
 - Chương 74: Trúng tên
 - Chương 75: Tra Cứng Lạp
 - Chương 76: Tra Cứng Lạp 2
 - Chương 77: Say rượu
 - Chương 78: Cõi lòng
 - Chương 79: Lễ trưởng thành
 - Chương 80: Tâm loạn
 - Chương 81: Tâm loạn 2
 - Chương 82: Bạch Nhứ gặp nguy hiểm
 - Chương 83: Đoạn tình nhai
 - Chương 84: Tế Thế Y
 - Chương 85: Nhìn nhận
 - Chương 86: Ngộ đạo
 - Chương 87: Ngàn dặm tìm phu
 - Chương 88: Ngàn dặm tìm phu 2
 - Chương 89: Ngộ nguy
 - Chương 90: Tam mĩ tề tụ
 - Chương 91: Tam mĩ tề tụ 2
 - Chương 92: Tam mĩ tề tụ 3
 - Chương 93: Tam mĩ đề tụ 4
 - Chương 94: Tam mĩ tề tụ 5
 - Chương 95: Mối hận cũ
 - Chương 96: A Mục
 - Chương 97: Sóng ngầm khởi động
 - Chương 98: Đêm đẹp cảnh đẹp
 - Chương 99: Thiên thượng nhân gian
 - Chương 100: Trung thu nguyệt nan viên
 - Chương 101: Trung thu nguyệt nan viên 2
 - Chương 102: Tự trách
 - Chương 103: Tương tư như cũ
 - Chương 104: Rối rắm
 - Chương 105: Hợp tác
 - Chương 106: Tiêu tan trở ngại
 - Chương 107: Mộc Y Sơn
 - Chương 108: Trốn đi
 - Chương 109: Thương ly tử biệt
 - Chương 110: Tru ma
 - Chương 111: Đại kết cuộc
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chỉ nghe ‘Răng rắc’ một tiếng, ghế Diệp Phong ngồi gãy nát, nàng chậm rãi đứng lên, thần sắc cổ quái nhìn hai người. Lần đầu gặp Phong Thúc, hắn khiếp sợ sau đó mừng rỡ như điên, tiếp theo nghĩ mọi biện pháp giữ nàng ở lại Ngạch Căn tộc, mặc kệ nàng hồ nháo, hắn chỉ cười cho qua, còn Phu Nhân thì cẩn thận quan tâm, chăm sóc, tất cả đều vì nàng là Đoan Mộc Phong! Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với nàng như vậy?
Bởi vì Đoan Mộc Phong, Sương nhi mới cứu nàng ở Đoàn Tình Nhai, còn xem nàng thành người khác; Vì Đoan Mộc Phong, sư phụ mới cứu nàng, truyền thụ võ công; vì Đoan Mộc Phong, Mai di không tiếc phạm lời thế hạ Thiên Sơn cầu xin Vân di cứu giúp; Vốn nghĩ rời khỏi nơi đó, bản thân có thể được là chính mình, nhưng tại sao vẫn không thể trốn thoát? Tại Đoan Mộc Phong, Phong Thúc mới tín nhiệm và dung túng nàng như thế; Vì nàng là Đoan Mộc Phong, Phu Nhân mới yêu thương chăm sóc tận tâm.
Vì cái gì không một ai xem nàng là Diệp Phong? Vì cái gì ai cũng xem nàng là thế thân? Diệp Phong cảm thấy nàng quá thất bại, sống quá đau đớn, sống quá bất đắc dĩ. Cố gắng sống là chính mình nhưng không cách nào trốn thoát bóng dáng kia, không ai nhìn thấy nàng cố gắng thế nào, chung quy vẫn là thế thân!
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Nam Cung Diệp chua xót, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ôn nhu nói: “Phong nhi, ta là nương của con!”
“Không!” Diệp Phong hất tay, lớn tiếng quát: “Ngươi không phải! Ta không có nương! Cũng không có phụ thân! Ta không phải Đoan Mộc Phong! Ta không phải!”
“Phong nhi!”
“A Phong!”
“Nhị đệ!”
Ba người chạy như điên vào đại trướng, tất cả đều cả kinh, chờ mấy người đi theo đã không thấy bóng dáng Diệp Phong đâu, chỉ còn lại một tràng cười bi ai. Vẫn không muốn nhìn nhận sao? Hay vẫn hận? Nam Cung Diệp cảm thấy thiên hôn địa ám, không còn tri giác. Phong Thúc mau mau đỡ nàng, nói với Ngạo Thiên: “Ngươi mau đuổi theo!
Toa Y Na đang ngủ thì bị tiếng cười đánh thức, ai lại cười thê thương như vậy? Diệp Phong? Nàng xảy ra chuyện gì? Cơn buồn ngủ bị đánh bay, không để ý thân thể suy yếu, giãy dụa muốn ngồi dậy, vội la lên: “Cát Nhã! Cát Nhã!”
Cát Nhã từ bên ngoài chạy vào, thét lớn: “Ngươi muốn làm gì? Mau nằm xuống! Vu y nói, bệnh của ngươi cần phải tịnh dưỡng!”
Toa Y Na không thèm để ý nàng phản đối, vừa mặc quần áo vừa nói: “A Phong, làm sao?”
Cát Nhã biết ngăn cũng không thể ngăn được, giúp nàng một tay: “Không biết, cưỡi Trục Phong chạy đi. Giống như cãi nhau với Phong Thúc, Phu Nhân còn người đại ca gì đó. Ai, áo khoác! Ngươi không thể ra gió…”
Không đợi Cát Nhã nói xong, Toa Y Na giống như gió xoáy, rời khỏi đại trướng, Toa Y Na cảm thấy một trận hàn ý, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ngày Ngạo Thiên đến đây, nàng biết Diệp Phong sắp phải rời khỏi đây, thời gian gặp nhau càng ngày càng ít, có lẽ ngày mai phải ly biệt. Vì theo đuổi hạnh phúc, nàng bỏ xuống kiêu ngạo, buông xuống rụt rè của một nữ tử, lớn mật biểu lộ cõi lòng nhưng Diệp Phong vẫn luôn né tránh. Phu Nhân nói khúc mắc trong lòng nàng chưa mở, không thể thản nhiên tiếp nhận, cần cho nàng thời gian gỡ bỏ gông xiềng trong lòng, nhưng thời gian không đợi người, hơn nữa bệnh cũ tái phát, chờ đợi, tột cùng phải chờ đến khi nào?
Hiện tại không quan trọng, lúc này không biết giãy dụa trong lòng ra sao, nhưng tiếng cười thê lương kia là tuyệt vọng vô tận, nàng không thể mặc kệ.
Diệp Phong như vậy làm Toa Y Na rất đau lòng, tim nàng như bị ai xé rách, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nhưng không thể thay Diệp Phong chia sẻ chút khổ sở, chỉ bất lực đúng nhìn hai vai gầy yếu kia gánh vác tất cả những thứ không thuộc về nàng…
Ban ngày Nạp Tùng Hà còn tĩnh lặng, giờ phút này thì mưa rền gió dữ, kiếm khí phách liệt kích khởi những cơn sóng nước, lập tức bị chém thành hai đoạn, văng tứ tán khắp nơi. Tuyệt Sát dưới ánh trăng phát ra từng trận hàn khí, theo vũ động phát ra thanh âm rên rĩ, giống như cự long thấp giọng nức nở, phát tiết phẫn uất và bất bình trong ngực. Nước mỗi ngày môt cao hơn, ầm ầm rơi xuống mặt nước, thanh âm đinh tai nhức óc lay động đại địa.
Diệp Phong giống như dã thú nổi giận, tóc tai tán loạn phất phới trong không trung, gương mặt tuấn tú phẫn nộ có chút vặn vẹo, tử mâu lộ ra màu đỏ khiến người nhìn sợ hãi, giống như hai luồng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, hai tay thon dài gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, do dùng sức quá độ, nên ẩn ẩn trắng bệch, một thân tử y cổ động di thường do chân khí lưu động. Tiếng thét dài phát ra từ yết hầu, thống khổ, không cam lòng, bi phẫn, còn có tuyệt vọng thật sâu.
Toa Y Na bỏ cương ngựa, tay gắt gao ôm ngực, nhìn nàng cuồng nộ dưới ánh trăng, trong lòng tan nát. Bi ai vây kín nàng, lúc này cả người tản ra hơi thở chết chóc, làm Toa Y Na không biết nên làm gì, trừ bỏ thương tiếc chỉ là thương tiếc.
“A Phong…” Gian nan phun ra hai chữ, Toa Y Na lẳng lặng đứng cách nàng hai trượng, nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Phẫn nộ không làm Diệp Phong đánh mất cảnh giác, cảm thấy phía sau có người tới gần, nàng tựa như con nhím đang xù lông, gắt gao nhìn chằm chằm hồng ảnh đứng trong gió lạnh.
“Ngươi sợ sao?” Diệp Phong trúc trắc nói, khóe miệng hơi hơi câu lên, hiện ra nụ cười tàn nhẫn, giống như đang đánh giá con mồi trước mặt, tử mâu không chớp nhìn Toa Y Na.
Con ngươi màu tím dưới ánh trăng phá lệ quỷ dị, ánh mắt làm Toa Y Na khủng hoảng, theo bản năng lùi về sau hai bước, Diệp Phong phản ứng vô cùng mãnh liệt, cười càng lớn hơn, nguy hiểm tăng thêm vài phần. Toa Y Na cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, cảm xúc lạnh lẽo theo cổ truyền đến toàn thân.
Rốt cuộc Nạp Tùng Hà cũng quay về yên tĩnh. Đêm, khôi phục dáng vẻ trước đó, chỉ có tiếng gió ô ô bên tai, như khóc như than. Trăng tròn dần dần lên cao, thương xót nhìn hai người đứng bên bờ.
Tuyệt Sát vững vàng dán vào cổ trắng nõn của Toa Y Na, phản xạ ra hàn quang, chiếu rọi lên mặt nàng, hàn ý lạnh lùng vây quanh nàng, mà cặp tử mâu kia b*n r* sát khí còn lạnh hơn Tuyệt Sát vài phần, cái chết tiếp cận như thế, làm Toa Y Na có chút hoảng hốt.
Khoảng cách gần, ngửi được hương vị sạch sẽ quen thuộc, nhưng sát ý quá nồng đậm. Ngược lại Toa Y Na rất bình tĩnh, nhìn con ngươi Diệp Phong không hề có chút độ ấm, ôn nhu nói: “A Phong, là ta, cùng nhau trở về được không?”
“Về?” Diệp Phong khẽ nâng cằm, tay phải dùng sức, Tuyệt Sát dán gần hơn, tựa hồ chỉ cần nhích nhẹ cũng có thể cắt đứt da thịt non mềm: “Về thế nào?”
“A Phong…” Toa Y Na tận lực để thanh âm mình ôn nhu nhất có thể, nâng chân phải lên, muốn nhích tới gần.
“Không được nhúc nhích!” Diệp Phong gầm lên, kiếm vừa động, máu dính vào Tuyệt Sát, chảy dọc theo mũi kiếm giống như sợi tơ hồng mỏng.
Toa Y Na nhịn xuống đau đớn, nghe lời dừng lại, đứng nơi đó một cử động cũng không dám, nhẹ giọng nói: “A Phong, mặc kệ Phu Nhân làm gì, nàng vẫn rất yêu thương, quan tâm ngươi!”
Không đề cập tới còn tốt, Diệp Phong như con mèo bị đạp trúng đuôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yêu thương ta? Quan tâm ta? Ôi ôi, giả, tất cả đều là giả! Không ai chân chính quan tâm ta, không ai thực sự vì ta đau lòng! Không ai!”
Diệp Phong dừng một chút, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, màu bạc dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt, như từng khỏa trân châu, chảy dọc theo hai má, xâm nhập vào bùn đất dưới chân, nháy mắt biến mất không thấy tâm hơi. Miệng nàng giơ lên tươi cười tự giễu: “Ta không có cha, không có nương. Cha quan tâm ta là giả, hắn muốn biến ta thành công cụ giết người cho hắn; Nương quan tâm ta cũng là giả, nàng biến ta trở thành Đoan Mộc Phong; Sương nhi thích ta là giả, trong lòng nàng ta là thế thân của Đoan Môc Kiền; Yên nhi cũng không có thích ta, nàng xem ta như một nam nhân! Ha ha ha…”
Toàn thân Diệp Phong bắt đầu run rẩy, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, tùy ý chảy trên khuôn mặt tuấn tú không chút huyết sắc, vốn dĩ lệ chỉ là không thể kiềm chế nhưng giờ thì không cách nào ngưng được. Hận ý nồng đậm bao trùm lần nữa, nàng nhìn Toa Y Na, từng chữ từng chữ nói: “Giả, ngươi có biết hay không? Tất cả đều là giả! Yêu và cả tình thân là giả hết! Ha ha ha… Giả!”
Nhìn Diệp Phong bi thương như thế, tâm Toa Y Na như bị đao cắt tan nát, lớn tiếng nói: “Không! Không phải như vậy! A Phong, ta thật sự quan tâm ngươi, thật sự đau lòng vì ngươi! Ta không xem ngươi là ai, ta cũng không coi ngươi là nam nhân! Tình yêu của ta là thật, xuất phát từ trái tim!”
“Ngươi?” Tuấn mi Diệp Phong hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Đừng gạt ta! Ngươi làm như vậy không phải vì tộc Cây Mun sao? Ta sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào! Các ngươi đều là lừa gạt! Lừa gạt!”
“Không! Ta không lừa ngươi! Ta thật sự yêu ngươi!” Toa Y Na cố gắng hùng biện: “A Phong, ta thật tâm!”
“Ha ha… Ngươi sợ ta giết ngươi mới nói như vậy, đúng không? Ngươi lừa ta!” Toa Y Na gầm một tiếng, Tuyệt Sát ấn sâu hơn mấy phần, máu tươi lập tức chảy ra, không khí chung quanh mang theo hương vị chết chóc.
Sợ hãi chưa từng có vây lấy Toa Y Na, không phải nàng sợ chết, theo ý nghĩa nào đó thì chết trong tay người mình yêu, không phải cũng hạnh phúc sao? Cái nàng sợ là Diệp Phong lúc này, ánh mắt nàng không còn ôn nhu, chỉ có tuyệt vọng cùng sát ý, lòng nàng trầm luân, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nếu nàng không tin mình thật tâm, thì từ nay về sau nàng không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Toa Y Na lo lắng Diệp Phong rơi vào ma đạo, bị tâm ma khống chế, đánh mất bản tính, thật sự như lời nàng nói, không bao giờ tin tưởng bất cứ ai, cuối cùng nàng không thể tìm thấy vui vẻ, suốt ngày phải làm bạn với thống khổ.
Toa Y Na nhẹ nhàng nhắm hai mắt, nhỏ giọng ôn nhu: “Nếu ngươi không tin thì giết ta đi.”
Thấy biểu tình nàng sống chết không sợ: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?”
Toa Y Na lắc đầu: “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta thật sự yêu ngươi, nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”
“Gì cũng được?” Diệp Phong mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng hoạt động, Tuyệt Sát rời khỏi cổ trắng noãn, dần dần di chuyển xuống, dừng ở ngực nàng, rồi lại tiếp tục đi xuống dưới.
Toa Y Na cảm thấy không ổn, mở to hai mắt, run run nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Phong nghiền ngẫm nhìn nàng: “Không phải ngươi thật sự yêu ta sao? Ta thích nữ nhân, ngươi nói ta sẽ làm gì?” Nói xong huy kiếm môt cái, ngọc đái bên hông Diệp Phong đứt làm hai.
Toa Y Na chạy đi rất vội vàng, bên trong chỉ mặc một kiện trung y, không có áo ngoài che chở, trung y theo đó tán loạn, bị gió đêm thổi thổi, lộ ra áo lót màu đỏ. Gương mặt tái nhợt của Toa Y Na thoáng chốc đỏ bừng, sau đó chuyển thành trắng bệch. Diệp Phong thấy nàng xấu hổ, giận dữ nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Mở mắt ra!”
“Ngươi!” Toa Y Na vừa thẹn vừa giận, nhưng nàng không dám phản kháng, nàng không biết Diệp Phong thử hay thật sự.
Diệp Phong vứt bỏ Tuyệt Sát trong tay, kéo Toa Y Na ôm vào lòng, giống như phát tiết, thô lỗ hôn môi nàng, không có chút ôn nhu, chỉ hành động theo bản năng. Tiếng xé rách vang lên, trung y mỏng manh hoàn toàn trở thành phế phẩm. Diệp Phong không ngừng xoa trước ngực nàng, một tay khác liều mạng xé những thứ còn lại.
Bàn tay trên người hoạt động bừa bãi không chút thương tiếc, đau đớn ở khắp nơi truyền đến, Toa Y Na thống khổ nhắm chặt hai mắt, lệ không tự chủ rơi xuống, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh gì, mười ngón tay bấu chặt bùn đất dưới thân, cố gắng áp chế bi phẫn trong lòng. Không ngờ lần đầu tiên lại giao phó nhục nhã thế này, tuy đây đúng là người nàng trao cả trái tim.
Bóng đêm lạnh như nước, chậm rãi xuôi xuống Nạp Tùng Hà, trừ bỏ gió thổi nhẹ, chỉ còn tiếng th* d*c trầm trọng cùng tiếng khóc cực lực áp chế, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh quần áo bị xé rách. Diệp Phong như người điên, không chút thương tiếc lưu lại rất nhiều dấu hôn trên người Toa Y Na, thô bạo và dã man…