Trong mắt Phùng Nhạc Nhan bừng sáng rực rỡ:

“Tối nay vừa khéo là ca trực của tớ ở Lãnh cung. Từ Chi Ngư và con chó trung thành của cô ta – Lưu Tân Nguyệt, đều là phi tần, tối nay phải ở cung Khôn Ninh chăm sóc Hoàng hậu đang bệnh, không tới được…”

“Tớ sẽ tranh thủ đi thử!”

Tề Tiểu Tiểu cũng mừng rỡ, mặt cười rạng rỡ:

“Thật tuyệt vời!”

“Nhạc Nhan, biết đâu cậu sẽ là người cuối cùng giành được phần thưởng, cũng là người đầu tiên được về nhà.”

“Bên Thượng Y Cục đúng là có người đang bí mật may áo cưới, nhưng chưa thêu xong chỉ vàng, tớ cũng chẳng biết còn phải đợi bao lâu…”

Tôi nhắc nhở:

“Tiểu Tiểu, ngoài việc đưa áo cưới, cậu còn có thể thử mang giày dép, màn lụa, rèm trúc, bọc ghế, lót ly, đồ mặc thường ngày, áo choàng, áo tơi… Tất cả những thứ đó đều là công việc của cung nữ Thượng Y Cục đấy.”

Ánh mắt Tề Tiểu Tiểu sáng rực, như vừa khai thông:

“Giang Lê, cậu thật thông minh. Hôm nay là Hạ Chí, vừa khéo các cung đều đang thay rèm trúc, tớ sẽ đi đổi rèm ở Lãnh cung!”

“Trời ơi, giờ tớ phải đi làm việc liền. Mụ Mụ nói áo cưới là vật có linh tính, trong bán kính mười mét không được có vật sắc nhọn, nếu không sẽ làm tổn hại đến vận số. Tớ phải đi thu dọn kéo, dao găm ở các phòng, mang ra xa một chút!”

Cô ấy nói xong là vội vã rời đi.

Tối đến.

Hệ thống đúng giờ vang lên thông báo:

【Tề Tiểu Tiểu đổi rèm trúc thành công. Độ thiện cảm +10. Hiện xếp hạng 4】

【Phùng Nhạc Nhan gửi thư thành công. Độ thiện cảm +20. Xếp hạng 3】

【Phùng Nhạc Nhan gửi thư thành công. Độ thiện cảm +30. Xếp hạng 2】

【Phùng Nhạc Nhan gửi thư thành công. Độ thiện cảm +90. Xếp hạng 1】

Tôi nằm trên chiếc giường tập thể dài.

Lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trăng hôm nay tròn quá.

Không biết ba mẹ giờ đang làm gì… Có phải đang cuống cuồng đi tìm tôi, lo lắng đến phát khóc không…

Nhạc Nhan, sắp được về nhà rồi…

Thật hạnh phúc.

Nhưng hệ thống lại không phát ra thêm âm thanh nào nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ—

Cánh cửa két một tiếng bị đẩy ra.

Phùng Nhạc Nhan bước vào, vừa có vẻ vui mừng, lại vừa có chút thất vọng, gãi đầu nhỏ giọng nói:

“Tớ thử mấy lần rồi, 90 là giới hạn, gửi bao nhiêu thư nữa cũng không tăng nổi.”

“Vậy à?”

Tôi bật dậy, tỉnh táo hẳn.

10 điểm cuối cùng đó… rốt cuộc là gì?

Mọi thông tin từng có bỗng giao nhau trong đầu tôi như những sợi chỉ đan xen, dần dần hợp lại thành một dòng suy luận lớn như dải ngân hà…

Chẳng lẽ là…

Chẳng lẽ…

Ước nguyện lớn nhất của Hoàng đế?

Trong lòng tôi dâng lên một giả thiết mơ hồ nhưng mạnh mẽ.

14.

Đã một tháng trôi qua.

Tôi, Phùng Nhạc Nhan và Tề Tiểu Tiểu giờ đã quá quen mặt với Hoàng đế.

Có khi, ngài còn lén thưởng cho bọn tôi vài hạt đậu bạc, nhờ giúp vài chuyện nhỏ liên quan đến Thần phi — như mang ít bánh ngọt, khăn tay, mấy món đồ vặt vãnh.

Lạ lắm, Hoàng đế không thể bước vào phòng của Thần phi.

Chỉ có thể đứng lặng ở ngưỡng cửa.

Ánh mắt da diết nhìn qua lớp rèm trúc vào người mình thương.

Thần phi thì cầm một con dao nhỏ, cũng lặng lẽ nhìn lại.

Cơ bắp anh ấy căng lên.

Đường nét đẹp như điêu khắc.

Giống hệt một con báo săn đang kìm nén bản năng tấn công.

Cách họ yêu nhau…

Thật sự quá kỳ lạ.

Chỉ có tôi để ý đến chi tiết đó.

Còn lại những việc khác…

Tôi đều làm đúng từng bước.

Điểm thiện cảm của Hoàng đế tăng rất nhanh.

Cả ba chúng tôi đều đã chạm đến ngưỡng 90 điểm.

Túi đựng đậu bạc đầy căng.

Chỉ còn thiếu 10 điểm cuối cùng.

Trong Thượng Y Cục, Tề Tiểu Tiểu chống cằm, nhìn trần nhà chán nản:

“Áo cưới thêu xong rồi, mụ mụ bảo tối mai, lúc không ai để ý, thì âm thầm mang đến.”

“Lạ một chỗ là, áo cưới vẫn là kiểu một nam một nữ.”

“Nhưng Hoàng đế và Thần phi… rõ ràng đều là đàn ông mà?”

“Vậy phải đưa bộ của nam cho ai, bộ của nữ cho ai?”

Tim tôi như thắt lại.

Bài kiểm tra cuối cùng – 10 điểm quyết định, rốt cuộc cũng tới rồi.

Chúng tôi không còn điểm để đổi gợi ý.

Đúng lúc định đi tìm Lưu Tân Nguyệt để hỏi han thông tin.

Cô ấy là kiểu người hiền lành, không có chính kiến.

Thường ngày chỉ bị Từ Chi Ngư dắt mũi, ai nói gì nghe nấy. Từ Chi Ngư ghét ai thì cô ấy cũng né người đó. Nhưng mà, cô ấy chưa bao giờ làm hại ai cả.

Không tính là người xấu.

Trên đường đi…

Chúng tôi vừa đi được nửa đường,

Thì nghe tin cô ấy đã chết.

【Lưu Tân Nguyệt đụng phải Hoàng đế, thiện cảm giảm xuống âm, tử vong】

【Từ Chi Ngư đụng phải Hoàng đế, thiện cảm giảm 40, hiện còn 20 điểm】

Sao lại như vậy được?

Ba chúng tôi nhìn nhau sững sờ.

Vội vàng chạy tới Lãnh cung.

Xác của Lưu Tân Nguyệt đã bị đưa đi.

Chỉ còn lại một vũng máu lớn trên nền đá.

Phùng Nhạc Nhan là cung nữ trực ở Lãnh cung, cô ấy lặng lẽ lấy ra vài hạt đậu bạc, đưa cho mấy bà cô lớn tuổi. Họ bắt đầu xì xầm bàn tán:

“Từ phi không biết ăn nhầm cái gì, cứ suốt ngày lôi Lưu tiểu chủ đến Lãnh cung dạo chơi.”

“Nói là dạo chơi, chứ rõ ràng là cố tình ‘tình cờ gặp’ Hoàng thượng thôi mà!”

“Cũng xui, đúng lúc gặp Hoàng thượng đang trong vườn… tự mình… giải khuây…”

“Lưu tiểu chủ hoảng quá hét lên, làm Hoàng thượng giật mình, đập đầu vào đá giả sơn, máu chảy đầy đầu.”

“Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh đánh chết Lưu tiểu chủ.”