Mười năm qua, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với nhà họ Thẩm. Tôi tuân theo cái gọi là ‘bài kiểm tra’ của các người, dốc hết tình cảm. Nhưng tôi nhận lại được gì?

Mười năm dối trá. Mười năm phải xa con. Và là sự bôi nhọ, xúi giục ác độc của người đàn bà này, cùng sự lạnh lùng của tất cả các người.”

Giọng tôi không to, nhưng từng chữ đều vang rõ mồn một trong căn phòng.

“Hôm nay, tôi không mong ai sẽ ra mặt thay tôi.”

Tôi nhìn về phía Thẩm Tri Hành, đứa trẻ khiến tôi chịu đủ nhục nhã, cũng là nguồn sức mạnh để tôi đứng vững.

“Tôi chỉ muốn nói với con trai mình, rằng mẹ chưa bao giờ bỏ con. Chưa từng.”

Rồi tôi kể một câu chuyện.

Một câu chuyện về đom đóm.

“Hồi trước, chúng ta sống trong một căn nhà rất nhỏ. Mùa hè, có rất nhiều đom đóm bay vào. Có một em bé, đặc biệt thích chúng. Mẹ của nó đã dùng một chiếc lọ thủy tinh, bắt đầy một lọ đom đóm cho nó. Đêm hôm ấy, cả căn nhà sáng rực lên…”

Đó là bí mật duy nhất, chỉ thuộc về tôi và con trai.

Khi ấy, nó mới hơn một tuổi.

Tôi không biết nó còn nhớ không.

Kể xong, tôi lặng lẽ nhìn nó.

Thẩm Tri Hành, con trai của tôi, ngơ ngác nhìn tôi.

Trong đôi mắt đen láy, từng giọt nước mắt từ từ dâng lên.

Nó gạt tay Lâm Thi Thi ra, nhưng cũng chưa chạy về phía tôi.

Nó rụt rè đứng đó.

Tôi hiểu – trong lòng nó lúc này chắc chắn rối loạn.

Người mẹ mà nó tin tưởng bao lâu nay, hóa ra là kẻ lừa dối.

Còn người mẹ mà nó luôn chối bỏ, lại nói rằng yêu nó.

Tôi còn thời gian.

Tôi không vội.

11.

Ngày hôm đó, nhà họ Thẩm trải qua một cơn địa chấn chưa từng có.

Lâm Thi Thi bị đuổi khỏi nhà ngay tại chỗ.

Cô ta vừa khóc vừa gào, đau đớn thấu tim, nhưng không ai buồn nhìn thêm một cái.

Ông nội lập tức tước quyền thừa kế của Thẩm Duệ Thần, đuổi khỏi đại trạch, phái sang chi nhánh tận Ethiopia.

Dự án Vân Sơn suýt chút nữa khiến Thẩm thị mang trên lưng hai mươi mạng người.

Cộng thêm chuyện dạy con bất lực, phản bội vợ, nhân phẩm xuống cấp… anh ta thua thảm hại.

Khi Thẩm Dật Phi nắm quyền, Thẩm Duệ Thần không còn cơ hội ngóc đầu.

Trước lúc đi, anh ta nhìn tôi thật sâu, không còn giận dữ, chỉ còn lại sự tàn tạ, ảm đạm.

Đến cuối cùng, anh ta vẫn chưa chắc đã hiểu rõ – rốt cuộc là do sự kiêu ngạo của chính mình, hay do bộ luật lạnh lẽo của gia tộc, đã nghiền nát anh ta hoàn toàn.

Màn kịch khép lại.

Ông nội gọi tôi vào thư phòng.

Ông nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

“Con còn thông minh hơn ta tưởng.” – ông trầm giọng.

“Chung quy vẫn là Thẩm gia có lỗi với con. Con muốn gì? Địa vị, tài sản… chỉ cần con mở miệng, Thẩm gia đều có thể cho.”

Tôi nhìn người đàn ông nắm quyền sinh sát, khẽ lắc đầu.

“Ông nội, con chẳng cần gì hết.”

Tôi nắm tay con trai bên cạnh, nó cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.

“Con chỉ muốn có quyền được đến Thẩm gia thăm con trai bất cứ lúc nào, và nó cũng có thể đến tìm con bất cứ lúc nào.”

“Chỉ cần các người không ngăn cản hai mẹ con gặp nhau, thế là đủ.”

Tôi không hề đòi quyền nuôi Tri Hành.

Ông nội chắc chắn sẽ không bao giờ cho.

Thẩm Dật Phi không thể có con, nên Tri Hành sẽ được nuôi dưỡng như người thừa kế duy nhất.

Ở Thẩm gia, nó có tương lai rộng mở hơn.

Ông nội do dự rất lâu, ánh mắt càng lúc càng rối rắm.

“Con là người phụ nữ đức hạnh, có người mẹ như con… là phúc phận của Tri Hành.”

“Ta đồng ý, bất cứ lúc nào con cũng có thể gặp nó.”

Bước ra khỏi thư phòng, Thẩm Dật Phi đã đứng đợi ở cửa.

Anh ta khoanh tay, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Chị dâu, vậy là chị đi thẳng như thế sao?”

Tôi liếc anh một cái.

“Tất nhiên là không. Tôi không cần tiền của ông nội, nhưng tiền của anh thì tôi vẫn cần.”

“Tôi bảo anh đi cứu người, rồi sau đó giúp anh… giờ anh đã có quyền thừa kế. Tôi hỏi xin anh mười triệu, chẳng quá đáng chứ?”

“Hơn nữa, anh còn phải đầu tư cho tôi, về làng sửa đường!”

Mặt Thẩm Dật Phi sụp xuống ngay.

“Hồi đó chị chỉ nói muốn tiền, đâu có nói muốn tôi đầu tư!”

“Nếu tôi nói, làng chúng tôi có tài nguyên… còn tốt hơn Vân Sơn thì sao?”

“Cái gì! Được, vậy thì chúng ta bàn tiếp…”

Trước khi rời khỏi Thẩm gia hôm ấy, Tri Hành ra tiễn tôi.

Nó trốn sau gốc cây, chỉ ló ra cái đầu lúp xúp.

Trong mắt nó, vẫn đầy nghi ngờ, sợ hãi.

Nhưng cũng có một tia khát khao.

Tôi bình thản xoay người, dang rộng vòng tay về phía con.

“Tri Hành, trước khi đi, cho mẹ ôm một cái được không?”

Rất lâu sau, khi bước ra khỏi cánh cửa nặng nề chạm trổ kia, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.

Ấm áp, xua tan tất cả bóng tối.

12.

Vài năm sau.

Con trai tôi vừa húp xì xụp bát canh gà tôi hầm suốt bốn tiếng, vừa luyên thuyên kể chuyện con gái nhà dì Vương đầu làng.

Tôi cười tít mắt, lại gắp thêm cơm cho nó.

“Mẹ, mẹ gọi điện cho ông nội đi, hôm nay con không muốn về.”

Ăn xong, nó chạy ngay vào phòng, định chui vào chăn trốn.

Giọng tôi bình thản:

“Không được, cả kỳ nghỉ hè con đã ở đây rồi. Ngày mai nhập học, con phải về đi học.”

Nó phụng phịu, đôi mắt vẫn y hệt hồi nhỏ, chứa đầy nài nỉ.

“Giờ đường làng đã sửa xong rồi, đi lại tiện lắm mà, mẹ đưa đón con đi học là được.”

Tôi lấy ra chiếc vali đã sắp sẵn.

“Lần sau mẹ sẽ lên đại trạch ở với con một tuần, chịu không? Ở làng còn bao việc mẹ phải làm.”

“Con muốn ăn gì, mẹ nấu sẵn mang lên.”

Trên đường tiễn con ra khỏi làng, bà con lối xóm ai cũng niềm nở chào.

“Chị Thanh, Tri Hành về rồi hả? Lần này không khóc nữa, lớn thật rồi!”

“Chị Thanh, bên kênh tưới tiêu phía đông xong rồi, chị rảnh thì qua xem nhé…”

“Chị Thanh, chuyện cải tạo đường dây điện cũ chắc còn một khoản ngân sách, tôi gửi chị qua WeChat rồi, chị xem nhé.”

“Ui chao, Tri Hành càng lớn càng đẹp trai, sau này chắc chắn cao lắm!”

Trong những lời chào rôm rả, Tri Hành bước lên xe.

Nó bịn rịn đưa cho tôi một chiếc lọ thủy tinh, bên trong có một con đom đóm.

“Mẹ, con bắt nó lâu lắm mới được, tặng mẹ đấy.”

“Vậy mẹ phải nhanh đến thăm con nhé. Con muốn ăn bánh trứng, tôm cà ri, xiên thịt nướng…”

Tôi cười, gật đầu đồng ý, rồi tranh thủ hôn chụt một cái lên má nó.

Phải tranh thủ hôn lúc này thôi.

Sau này, thằng nhóc lớn rồi chắc chắn sẽ không cho tôi chạm nữa!

End