7

Hôm nộp đơn xin nghỉ việc, tôi tự mình đi.

Tôi không nói gì với Giang Thứ về dự định này.

Thật ra, trong lòng tôi có chút lo lắng.

Bây giờ Giang Thứ là người đã chết trên giấy tờ, huống chi Mạnh Dật Chu còn nói ra những lời như vậy, rõ ràng anh ta đã tra được án tích của Giang Thứ.

Ngay cả tôi còn không biết tại sao một tử tù lại có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mình.

Thì làm sao có thể thuyết phục Mạnh Dật Chu tin những lời dối trá tôi bịa ra?

Cách tốt nhất để sống yên ổn, là cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.

Tôi hẹn gặp Mạnh Dật Chu, đến thẳng văn phòng của anh ta.

“Quyết định xong rồi?”

Tôi gật đầu:

“Cảm ơn Mạnh tổng thời gian qua đã giúp đỡ.”

“Em không sợ tôi báo cảnh sát à?”

“Nói thật thì… có sợ một chút.”

Tôi nhìn thẳng vào anh:

“Nhưng điều tôi sợ hơn, là không làm gì cả… rồi lại một lần nữa đánh mất anh ấy.”

Mạnh Dật Chu cười.

“Tôi cho phép em nghỉ việc. Về đi.”

Tôi không dám tin — cứ thế mà xong?

“Dù sao thì… cảm ơn anh.”

Tôi nghiêm túc cúi đầu trước Mạnh Dật Chu rồi xoay người rời khỏi.

Vừa đi tới cửa thang máy, một cơn choáng đột nhiên ập đến.

Sau đó tôi hoàn toàn mất ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị trói trong một căn phòng lạ hoắc.

Tôi cố cựa quậy – dây trói rất chắc, không thoát được.

“Càng giãy càng đau.”

Tôi nghe thấy giọng của Mạnh Dật Chu.

Không thể tin nổi, một người luôn ôn hòa, lịch sự như anh lại làm ra chuyện này.

Anh ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu vang lắc qua lắc lại:

“Ban đầu tôi không định làm tới mức này. Tôi thật sự không muốn làm hại em. Nhưng em không chịu phối hợp, thì tôi chỉ còn cách đổi kế hoạch.”

Tim tôi đập loạn:

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn tìm Giang Thứ chứ còn gì nữa. Nhờ có em nhờ tôi ‘giúp đỡ’ hôm trước, tôi mới phát hiện bạn trai của em, lại chính là Giang Thứ.”

Nói đến đây, Mạnh Dật Chu lại cười:

“Vui thật đấy – tử tù sống lại. Chuyện ly kỳ như vậy mà em không biết, thì dĩ nhiên tôi phải gọi chính chủ ra hỏi cho rõ, đúng không?”

Mạnh Dật Chu và Giang Thứ… quen nhau?

Chuyện này tôi chưa từng ngờ tới.

Một người như Mạnh Dật Chu – được người người kính trọng, sao lại dính dáng đến giới này?

Nhưng anh ta không làm gì tôi cả.

Đúng như lời anh nói – giam tôi lại, chỉ là để dụ Giang Thứ xuất hiện.

Ngoài Giang Thứ, điều tôi lo nhất… chính là con gái tôi – Niệm Niệm.

Một tiếng trôi qua dài như cả thế kỷ, tôi bắt đầu hối hận.

Nếu ngay từ đầu tôi không thể buông Giang Thứ, thì lúc anh tiếp cận tôi, tôi nên mềm lòng sớm hơn.

Nếu vậy có lẽ mọi chuyện đã khác, chúng tôi đã kịp rời khỏi thành phố này, đến một nơi nhỏ bé nào đó sống cuộc đời an yên của mình.

Đang nghĩ vẩn vơ, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Giang Thứ bước vào, lưng ngược sáng.

Không một bộ phim nào có thể diễn tả nổi cảm xúc của tôi lúc đó — căng thẳng, sợ hãi, lo lắng.

Tôi nghe thấy Mạnh Dật Chu cất lời, như một người bạn cũ:

“Lâu rồi không gặp, Giang Thứ. Hay tôi nên gọi cậu là… Lão Thất?”

“Thả cô ấy ra.”

“Dĩ nhiên. Cậu tới rồi thì cô ấy đâu còn giá trị gì nữa.”

Mạnh Dật Chu nghiêng đầu:

“Lâm Tư Đạt đâu?”

“Thả cô ấy trước, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Lạ thật – Mạnh Dật Chu lại chẳng hề cảnh giác với Giang Thứ.

Cũng đúng, nơi này là địa bàn của anh ta. Với thân phận hiện giờ của Giang Thứ, cũng không thể gọi người đến giúp được.

Tôi được cởi trói, lập tức chạy về phía Giang Thứ.

Anh hỏi tôi vài câu xem có bị thương không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em về nhà trước đi.”

Tôi không chịu:

“Còn anh thì sao?”

Giang Thứ liếc Mạnh Dật Chu:

“Tụi anh là bạn cũ, không sao đâu.”

Mạnh Dật Chu cũng không phủ nhận.

Tôi vẫn còn do dự thì Giang Thứ lại nói:

“Đi đi!”

Tôi chợt thấy có gì đó không ổn, liền quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy xuống lầu thì bất ngờ có ai đó kéo mạnh tôi lại.

Tôi định hét lên thì miệng bị bịt chặt:

“Là cảnh sát.”

Tôi trợn mắt, tim đập loạn.

Người đó thấy tôi bình tĩnh lại mới buông tay, rút ra một thẻ cảnh sát:

“Đội trưởng hình sự – Hoàng Dật, chuyên phụ trách chống ma túy.”

Hoàng Dật?

Tôi thấy quen quen… hình như gặp ở đâu rồi.

Một đoạn ký ức lướt qua, tôi nhớ ra – mấy năm trước từng thấy anh ấy đi ăn BBQ với Giang Thứ.

“Anh là…”

“Phải.”

Hoàng Dật hạ giọng:

“Giang Thứ, là đồng nghiệp của tôi.”

8

Cả thế giới như đảo lộn.

Chuyện này thật sự quá mức hoang đường.

Người bạn trai đã sống cạnh tôi suốt mấy năm nay, vậy mà tôi lại không hề biết anh ấy là… cảnh sát.

Hoàng Dật không giải thích nhiều, mà bắt đầu hỏi kỹ tôi về kết cấu bên trong căn phòng, cách sắp xếp đồ đạc, những cuộc hội thoại trước đó và tình trạng tinh thần hiện tại của Mạnh Dật Chu.

Lúc này tôi mới thật sự nhận ra — mọi chuyện còn khủng khiếp gấp trăm lần so với những gì tôi từng tưởng tượng.

Bên ngoài đã có rất nhiều cảnh sát thường phục đứng chờ sẵn. Hoàng Dật bảo một cậu thanh niên đưa tôi về nhà.

“Giang Thứ vẫn còn ở trong.”

Anh nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Tôi sẽ đưa anh ấy về cho em.”

Rồi bổ sung thêm một câu:

“Nguyên vẹn.”

Tôi vẫn quay về nhà.

Niệm Niệm vẫn đang chờ tôi ở đó.

Cô giúp việc nói, hôm nay không hiểu sao con bé khóc suốt cả buổi, dỗ kiểu gì cũng không nín.

Tôi biết, con nít luôn rất nhạy cảm.

Nhưng giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để an ủi con.

Toàn bộ đầu óc tôi đều là hình bóng của Giang Thứ.

Tôi không ngốc.

Chỉ cần ghép các chi tiết lại với nhau là đã đủ đoán ra thân phận mà anh đã che giấu bấy lâu nay.

Tất cả quá khứ như cuộn phim tua ngược trước mắt.

Hồi học, thành tích của Giang Thứ rất tệ, là học sinh cá biệt nổi tiếng, trốn học, đánh nhau đủ cả.

Sau này anh thích tôi.

Tôi không ưa kiểu học sinh hư hỏng, nên để lấy lòng tôi, anh bắt đầu đi học nghiêm túc.

Cũng vì muốn tôi vui, anh học cách kiềm chế, không còn động tay động chân như trước nữa.

Tôi đậu đại học, anh cũng nộp vào một trường cao đẳng ở cùng thành phố.

Gia đình tôi không thích anh, nói anh chỉ là tên du côn, không muốn tôi qua lại với anh.

Vì muốn khiến ba mẹ tôi hài lòng, Giang Thứ đã đi nghĩa vụ quân sự.

Hai năm sau, anh giải ngũ.

Kể từ đó, anh không đi làm, cũng chẳng nói gì, suốt ngày không biết bận rộn chuyện gì bên ngoài.

Tôi từng nghĩ anh lạc đường, sa ngã thật rồi.

Chúng tôi từng cãi nhau, từng giận nhau, tôi cũng từng cầu xin anh từ bỏ, nhưng cuối cùng, anh bỏ lại tôi, một mình đi đến Vân Nam.

Nói rằng sẽ làm ăn lớn.

Trước khi đi, anh đưa tôi một khoản tiền, rồi chủ động nói lời chia tay, cắt đứt liên lạc.

Nhưng giờ nghĩ lại…