QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, hắn như nghẹn lời, chậm rãi nói:
“Thôi… nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta còn chút việc phải xử lý, lát nữa sẽ quay lại thăm nàng.”
Xem ra… đã thành công rồi.
Không biết khi Phó Tĩnh điều tra ra chân tướng chuyện Giang gia, khi biết tất cả những gì Trương thị đã làm, sẽ là vẻ mặt như thế nào?
Giang Linh Vận à Giang Linh Vận…
Đến lúc đó, khi chân tướng hiện rõ, Phó Tĩnh còn có thể yêu thương một kẻ độc ác như ngươi nữa không?
Thật là… khiến người ta mong đợi.
Hồng Liên đứng bên đã sớm trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ ta lại có thể diễn một màn như vậy.
Ta liếc nhìn nàng một cái, giọng lạnh nhạt:
“Sao? Muốn chạy đến trước mặt Phó Tĩnh cáo trạng à?”
Hồng Liên lúc này đã nhìn thấu tình thế hiện tại.
Hóa ra sự yếu đuối trước đây của ta chỉ là giả vờ. Huống hồ, nay ta đã cùng Phó Tĩnh có quan hệ phu thê.
Sự xót xa vừa rồi của Phó Tĩnh, nàng đều trông thấy hết.
Đại tiểu thư đã chết rồi, người sống mới là quan trọng nhất.
Bộ óc không quá lanh lợi của nàng xoay chuyển một hồi, cuối cùng “bịch” một tiếng quỳ xuống đất:
“Nô tỳ từ nay chỉ nghe thiếu phu nhân sai bảo.”
Ta nhìn phản ứng của nàng, liền hiểu ngay nàng đã nghĩ lệch hướng.
Nhưng không sao cả — chỉ cần dùng được thì càng tốt.
Sau đó, ba ngày liền không thấy mặt Phó Tĩnh.
Nghe hạ nhân nói hắn đã tự nhốt mình trong thư phòng, ba ngày không ăn không uống, ngay cả mẹ chồng đến khuyên cũng bị đuổi ra.
Xem ra, hắn đã biết được chuyện Giang gia đã làm với ta.
Là muội muội quan tâm tỷ phu, sao ta có thể ngồi yên không hỏi han?
Ta tự mình xuống bếp nấu vài món hắn thích ăn, mang đến thư phòng.
Tiểu đồng vào trong bẩm báo, sau một hồi im lặng nặng nề, cuối cùng cũng đồng ý cho ta vào.
Thư phòng kín mít không một kẽ hở, không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Phó Tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt u ám, quần áo xộc xệch, râu ria lún phún, chẳng còn chút gì giống vị Đại Lý Tự khanh vốn phong nhã nghiêm cẩn trong lời người ta kể.
Chân tướng hẳn đã giáng cho hắn một đòn nặng nề — người vợ hắn yêu suốt bốn năm, hóa ra lại là một kẻ lòng dạ độc ác, tàn nhẫn vô nhân, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dịu dàng ôn nhu trong ký ức hắn.
Ta mở hộp đồ ăn, đặt lên bàn trước mặt hắn, làm ra vẻ lo lắng hỏi:
“tỷ phu, sao người lại thành ra thế này? Thiếp đã nấu vài món ngài thích ăn, ăn một chút nhé.”
Phó Tĩnh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vằn tia máu, giọng khàn khàn:
“Ta biết cả rồi… Vết sẹo sau lưng nàng, cả chuyện nàng bị mẫu thân ép uống hồng hoa trước ngày xuất giá… ta đều biết rồi… Xin lỗi… xin lỗi…”
Sắc mặt ta lập tức tái nhợt, như bị ai đó đánh một cái thật mạnh, cả người ngã phịch xuống đất:
“Ngài nói gì cơ? Mẫu thân… mẫu thân ép thiếp uống hồng hoa?!”
Chưa để hắn mở miệng, ta đã vội thu lại nét mặt hoảng loạn, cố làm ra vẻ kiên cường, cắn răng cười khổ:
“tỷ phu, ngài đừng trách họ… Vết thương sau lưng thiếp là lúc nhỏ tỷ tỷ đùa nghịch không cẩn thận thôi. Còn mẫu thân… bà chỉ là sợ thiếp có con, sẽ khiến Nguyện ca nhi bị lạnh nhạt đi thôi…”
Phó Tĩnh giận đến mức tay run lên, hung hăng kéo ta từ dưới đất lên, siết chặt ta vào lòng:
“Nàng không cần phải bênh vực họ nữa! Vận Nhi… Giang Linh Vận rõ ràng đã chém nàng bị thương, còn tàn nhẫn không cho nàng được chữa trị! Khi ấy nàng mới nhỏ xíu như vậy… rốt cuộc là đã sống sót thế nào…”
“Ngài… ngài biết hết rồi à…”
Ta rũ mi, nhẹ nhàng nói:
“Thiếp không oán họ… coi như… coi như là báo đáp ân dưỡng dục đi…”
Nghe vậy, vòng tay Phó Tĩnh siết lại càng chặt hơn, như thể muốn hòa tan cả nỗi đau của ta vào trong ngực hắn.
Ta cụp mắt xuống, nơi Phó Tĩnh không thể thấy được, khóe môi ta khẽ nhếch lên một đường cong mơ hồ.
Thê tử đã chết, lại hóa ra là kẻ lòng dạ độc ác.
Mà kẻ từng bị nàng làm tổn thương — một người hiện còn sống, từng có quan hệ thân mật với chàng — lại một mực biện hộ cho nàng.
Sự tức giận vì bị lừa dối, bị phản bội… cuối cùng cũng sẽ chuyển hóa thành xót thương, mà tất cả xót thương ấy, chẳng phải đang ngày càng dồn về phía ta sao?
Nhưng mà, Phó Tĩnh à…
Nếu thương tiếc quá mức, chàng còn phân rõ được bản thân mình rốt cuộc là đang thương xót, chuộc lỗi… hay là đang yêu ta?
Sau đó, có lẽ là để bù đắp, mỗi tối sau khi tan triều, Phó Tĩnh đều mang về cho ta ít đồ mới mẻ.
Khi thì là bánh ngọt mới lạ, khi thì là trâm ngọc, vòng tay xinh xắn, lúc lại là mặt nạ giấy, búp bê nhỏ…
Toàn là những thứ nho nhỏ mà tình ý lại nặng sâu.
Ta mỗi lần đều giả vờ vui mừng kinh ngạc mà nhận lấy, sau đó lại đích thân xuống bếp làm món chàng thích ăn để đáp lễ.
Ánh mắt Phó Tĩnh nhìn ta cũng ngày càng dịu dàng.
Theo như ta biết, lúc mới cưới Giang Linh Vận, Phó Tĩnh cũng từng ngày ngày mang mấy món đồ nho nhỏ này về cho nàng ta.