7
“Cái này chắc không hợp với cô đâu, để tôi tìm phim ma khác hay hơn rồi rủ cô xem.”
Tôi đưa tay vuốt tóc, giả vờ bận rộn lật tới lật lui trên bàn.
“Ừm, cũng muộn rồi, tôi về trước, cô nghỉ sớm đi.”
Thiệu Nhất Phong hấp tấp mang giày ở huyền quan, mở cửa bước ra, như thể thật sự có ma nữ đuổi sau lưng.
Anh vừa đi, nhà lập tức yên tĩnh. Tôi ngả lưng xuống sofa, ngẩn người một lúc.
Hai tuần sau, không biết là anh cố tình tránh tôi, hay anh phát hiện tôi đang né anh, nói chung chúng tôi chẳng gặp lại.
Cho đến khi trong nhóm leo núi có cô dì @ tôi: “Tiểu Quan, cháu trai dì từ Mỹ về, cháu có muốn gặp thử không?”
Ban đầu tôi định từ chối, nhưng dì vừa gửi ảnh cháu trai, mấy cô chú trong nhóm đã thay tôi gật đầu đồng ý, ngay cả thời gian địa điểm cũng sắp sẵn, tôi chẳng tiện khước từ.
Thứ Bảy hôm đó, cậu ta hẹn tôi đi ăn lẩu.
“Tôi lần đầu thấy có người hẹn xem mắt lại chọn ăn lẩu đấy.” Tôi gắp miếng sách bò nhúng vào nồi, ngon tuyệt!
“Để tôi buộc tóc cho cô, thế này ăn bất tiện lắm.”
Tôi gật đầu, để mặc cậu ấy làm. Cậu thẳng thắn thừa nhận, chúng tôi chỉ có thể làm… chị em.
Từ khi đi làm, tôi vẫn mong có một “người bạn trai kiêm chị em gái”, giờ cuối cùng cũng thành hiện thực!
Anh bạn tên Lục Kiệt, kể cho tôi nghe đủ chuyện thú vị ở Mỹ, từ mấy cô nàng Mỹ chảnh chọe thế nào, đến chuyện về bạn trai của anh và con chó họ nuôi.
Anh bắt chước mấy cô gái Mỹ y chang thật, khiến tôi cười đến đau bụng.
Ăn xong, cả hai vui vẻ ai về nhà nấy. Tôi còn hứa sẽ giả vờ tiếp tục “xem mắt” với anh, để giúp anh chặn đứng mấy bà dì nhiệt tình mai mối.
Từ khi có Lục Kiệt xuất hiện, các dì trong nhóm không nhắc mai mối cho tôi nữa, chỉ đợi ngày uống rượu cưới, còn bảo sẽ ngồi bàn chính như người nhà gái.
Tôi chỉ biết cười gượng, rất khó để giải thích với các dì rằng tình yêu không phân biệt giới tính.
Lần sau gặp lại Thiệu Nhất Phong là trong hội nghị giao lưu ngành dược do công ty tôi tổ chức. Bộ phận tôi bị điều nửa người sang hỗ trợ, còn nhiệm vụ của tôi chỉ là giữ trật tự khu vực tiệc trà.
“Mentor đang ở trong social (giao lưu), còn bọn mình ở đây ăn uống sạch bàn, có hợp không chị?”
“Cậu biết gì, bọn mình là học thuật phế vật, mentor dẫn tới đây không phải để ăn thì để làm gì? Cậu tưởng mentor còn trông mong gì cao xa ở cậu chắc?”
“Ờ cũng đúng… Vậy mình có nên lấy chút đồ cho mentor không?”
“Mentor to đầu rồi, chẳng lẽ tự lo không nổi? Lo thân mình trước đi!”
Nghe mấy con “châu chấu học thuật” buôn chuyện, tôi thầm thắp nến cho mentor của họ.
Hai châu chấu ăn vui quá, còn hỏi tôi lát nữa có thêm bánh tart xoài không. Tôi bảo đợi, để đi hỏi người phụ trách.
Ai ngờ quay lại đã thấy Thiệu Nhất Phong lôi hai đứa ra cầu thang mắng xối xả.
“Tôi dẫn các cậu tới đây là để ăn à? Giáo sư Chu ở trong chia sẻ thành quả mới, tôi nghe hứng thú bao nhiêu, các cậu ở cửa ăn ngon lành bấy nhiêu?”
“Không, mentor, bọn em sai rồi…” Hai đứa cúi đầu nhận lỗi, nào còn khí thế lúc nãy.
“Sai à? Được, dữ liệu tôi cần, tối nay về chạy ngay cho tôi!”
“Đừng mà, mentor! Tội không đáng mức đó!”
“Hừ! Ăn nhiều thế mà não không chịu động, coi chừng mỡ bít hết mạch máu đấy!”
Anh đang mắng say sưa, chợt liếc mắt thấy tôi đứng không xa.
Tôi vẫy tay chào, anh lúng túng ho nhẹ, đi lại gần: “Sao cô ở đây?”
“Đây là sự kiện công ty tôi tổ chức. Còn anh?”
“Thì ra cô làm ở công ty này, tôi dẫn hai học trò bất hiếu tới dự hội nghị.”
“Ồ, thì ra anh là giảng viên đại học?”
“Tôi chưa từng nói sao?”
“Anh chỉ bảo mình là thầy giáo.”
“Thế cô nghĩ tôi là thầy gì?”
8
“Thầy giáo thể dục tiểu học – trung học…” Tôi trả lời rất thật, bởi nhìn dáng người cùng thể hình của anh, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ anh là kiểu học giả tri thức cao. Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Hahahahahahahahaha! Thầy thể dục tiểu học – trung học! Hahahaha!”
“Bốp!” Một tiếng rất to, con “châu chấu nhỏ” đang cười hớn hở liền bị đập cho một cái, lập tức im bặt.
Thiệu Nhất Phong đuổi họ vào nghe báo cáo, rồi quay sang hỏi tôi: “Cô với Lục Kiệt dạo này thế nào?”
“Sao cơ, thế nào là thế nào?” Tôi hơi ngơ ngác.
“Không phải cô đang hẹn hò với cậu ta sao?”
“Ôi dào, Lục Kiệt có bạn trai rồi, tôi chỉ là tấm bình phong thôi. Chúng tôi là chị em tốt.”
Để phòng anh lỡ miệng, tôi còn dặn kỹ anh đừng nói gì với mấy cô chú trong nhóm.
Anh cười rạng rỡ: “Yên tâm, tôi không phải cái loại lắm chuyện đâu.”
Sau hội nghị, tổng giám đốc Lâm của bộ phận sales tìm tôi, bảo thấy tôi và Thiệu Nhất Phong trò chuyện hợp, muốn nhờ tôi hẹn anh đi ăn một bữa.
Lúc đó tôi mới biết, thầy của anh chính là một nhân vật tầm cỡ trong giới.
“Thầy tôi không thích mấy chuyện này, nhưng nể mặt cô thì tôi có thể xuất hiện ăn một bữa.”