- Trang chủ
- Em Gái Nhà Hào Môn
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Em Gái Nhà Hào Môn
Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôi vội trấn an:
“Thôi mà anh, chuyện qua rồi.”
Anh tức đến mức đi qua đi lại.
Nén mãi mới nói ra được một câu:
“Anh giận vì em có chuyện gì cũng giấu anh.”
“Bị bắt nạt nghiêm trọng như vậy mà không nói. Đó là danh dự của em đấy!”
Tôi cười nhẹ, giả vờ thản nhiên:
“Dù sao cũng chưa lan truyền rộng. Mai mốt có thêm mấy cái tin hot hơn, chắc người ta cũng quên thôi.”
“Nhưng sao lại bị chụp những tấm ảnh đó?”
Tôi ngẫm nghĩ.
Phông nền trong ảnh chính là ga trải giường trong phòng ký túc.
Cộng thêm mấy hôm đó tôi lúc nào cũng lờ đờ, ngủ mãi không tỉnh.
Chắc là Trần Kiêu Dương đã bỏ thuốc ngủ vào nước của tôi.
Đợi tôi mê man thì cởi đồ, tạo dáng chụp ảnh.
Tôi kể lại suy đoán này cho anh.
Anh lập tức gọi cho trợ lý, yêu cầu thuê ngay một căn hộ riêng gần trường cho tôi.
“Anh à, vậy có hơi phiền rồi…”
“Nghe lời.”
Giọng anh chắc nịch, không cho cãi.
Một lúc sau, anh lại xoa đầu tôi, giọng trầm xuống.
“Là do anh không bảo vệ được em… là lỗi của anh.”
Dù Trần Kiêu Dương đã bị bắt, nhưng anh tôi vẫn tiếp tục điều tra.
Kết quả cho thấy, lý do cô giáo phụ trách không dám can thiệp hôm đó…
Là vì hiệu trưởng chính là bố của Trần Kiêu Dương.
Anh tôi lập tức bỏ tiền mua lại cả trường đại học.
Rồi cắt đứt toàn bộ nguồn đầu tư của nhà họ Trần.
Hai bạn cùng phòng kia thì bị đuổi học.
Bị tống khứ về quê.
Sau đó, anh tôi đích thân đến trại giam.
Kể cho Trần Kiêu Dương nghe tình hình hiện tại của gia đình cô ta.
Cô ta mắt đỏ hoe, gào lên mắng anh thất hứa.
Anh chỉ nhún vai, cười nhạt:
“Hôm đó cô xin lỗi em gái tôi, hứa sẽ không làm vậy nữa, chẳng phải cũng là lừa con bé sao?”
Anh ném tờ quyết định buộc thôi học lên bàn trước mặt cô ta.
“Sau này đừng để tôi thấy cô lần nữa. Cũng đừng xuất hiện trước mặt em gái tôi thêm một lần nào.”
Còn tôi, lúc này đang cùng vài bạn mới trong căng tin ăn trưa, trò chuyện về mấy chuyện thú vị gần đây.
Ăn xong, cả nhóm lại rủ nhau quay về lớp học tiết chiều.
Mọi người nói cười vui vẻ, không hề có chút khoảng cách nào.
Tôi nghĩ, đây mới là những tháng ngày đại học đúng nghĩa mà mình mong muốn.
— Hết truyện —