- Trang chủ
- EM CHỈ CẦN CON, KHÔNG CẦN ANH
- Chương 8
Chương 8
Truyện: EM CHỈ CẦN CON, KHÔNG CẦN ANH
Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Cho đến khi một tia chớp xẹt qua đầu anh ta — anh ta nhớ lại những lần tôi từng gào thét với anh ta:
— “Giang Tự! Tôi có bệnh! Tôi bị rối loạn lưỡng cực! Anh hài lòng chưa?!”
— “Đúng! Tôi là đồ điên! Là anh bức điên tôi đó!!”
Thì ra tôi thật sự bị bệnh.
Vậy mà lúc ấy anh ta đã làm gì?
Anh ta khinh bỉ, coi đó là trò giả vờ đáng thương.
Anh ta dùng lời nói cay độc làm tổn thương tôi, dùng thái độ lạnh lùng hành hạ tôi, hết lần này đến lần khác đẩy tôi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Giang Tự như một con sư tử điên cuồng, mắt đỏ rực gầm lên với chính luật sư của mình:
“Ai cho phép anh điều tra chuyện này?! Ai cho phép anh phát đoạn video đó?! Dừng lại! Ngay lập tức dừng lại cho tôi!!”
Luật sư bị quát đến sững người, vội hạ giọng giải thích nhanh: “Giang tiên sinh, đây là bằng chứng mạnh nhất để giành quyền nuôi dưỡng!”
“Hơn nữa… đây là chỉ đạo của cục trưởng Giang! Chúng tôi bắt buộc phải đảm bảo quyền nuôi dưỡng tiểu thiếu gia nằm trong tay nhà họ Giang!”
Cục trưởng Giang? Là ba anh ta sao?!
Giang Tự như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ.
Thì ra… để giành giật Tiểu Dụ, bọn họ không tiếc đào bới quá khứ đau khổ và ô nhục nhất của Thẩm Lăng, xé toang cô trước công chúng như tra tấn lăng trì.
Mà người đưa dao cho họ, người tự tay đẩy cô vào vực thẳm — chính là Giang Tự anh ta!!!
“Lăng Lăng… xin lỗi… anh không thật sự muốn cướp con với em… đừng khóc mà…”
Anh ta hoảng hốt ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đặc, nước mắt lã chã rơi.
Nhưng ngay giây sau, một thân ảnh nhỏ bé bất ngờ lao tới đẩy mạnh anh ta ra.
“Mẹ ơi——!!!”
Tiểu Dụ vừa khóc vừa hét, ôm lấy tôi đang run rẩy, sụp đổ hoàn toàn, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Nó không màng ai cản, lao thẳng đến trước ghế thẩm phán, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống:
“Chú thẩm phán ơi! Làm ơn đừng bắt cháu xa mẹ! Cháu chỉ muốn ở bên mẹ thôi!”
“Mẹ cháu chỉ bị bệnh, không phải là người điên… mẹ sẽ xoa bụng cho cháu vào nửa đêm… kể chuyện cho cháu nghe… ôm cháu mỗi khi cháu sợ hãi…”
“Làm ơn đi chú ơi! Cháu không cần mẹ mới đâu, cháu chỉ muốn mẹ cháu thôi! Làm ơn… làm ơn mà!”
Cả phòng xử im phăng phắc, chỉ còn tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của Tiểu Dụ vang vọng mãi không thôi.
Giang Tự mặt không còn giọt máu, sống lưng vốn kiêu hãnh cũng như sắp gãy cong.
Anh ta nhắm mắt lại, cười cay đắng: “Thưa thẩm phán, tôi từ bỏ quyền nuôi dưỡng con.”
13
Khi Giang Tự bước ra khỏi cửa tòa án, dù trời nắng chang chang, anh ta lại thấy toàn thân lạnh như băng.
Tô Tình Tuyết lao đến ôm lấy tay anh ta, cười rạng rỡ: “Anh Giang, từ nay chúng ta cuối cùng cũng có thể đường hoàng ở bên nhau rồi, em vui quá!”
Vui sao? Anh ta nhớ lại bản thân đã từng căm ghét Thẩm Lăng đến thế nào, chỉ mong ly hôn cho xong.
Vậy mà giờ đây ước nguyện thành thật, vì sao trong lòng anh ta chỉ còn lại sự đau đớn đến tận xương tủy?
Anh ta rút tay ra, không nói một lời, lái xe trở về “ngôi nhà ấy”.
Sau trận cãi vã lần đó, anh ta chưa từng quay lại.
Mãi đến lúc này, anh ta mới nhận ra — Thẩm Lăng đã phá hủy tất cả những gì liên quan đến anh ta, ngoài ra thì chẳng mang theo gì cả.
Anh ta quỳ gối xuống, định nhặt bức ảnh cưới bị xé nát trong thùng rác, nhưng lại bị mảnh kính vỡ cứa rách tay.
Máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay, nhưng anh ta chỉ lặng lẽ lắp ghép từng mảnh ảnh, chẳng còn cảm giác đau nữa.
Trong đầu anh ta bỗng hiện lên đêm đó, sau khi bị bỏ thuốc.
Là con nhà cán bộ, anh ta luôn có ý chí cực mạnh, ngay cả thuốc cũng không làm lung lay nổi anh ta.
Thế mà đêm đó, khi Thẩm Lăng ôm lấy anh, anh ta lại ngẩn người.
Cảm giác khi ấy, giống hệt như hai mươi năm trước ở núi Hồng An.
Thế là anh ta để bản thân buông thả, điên cuồng ôm lấy cô suốt đêm.
Nhưng tỉnh dậy hôm sau, tất cả đều thay đổi.
Cô trở nên điên cuồng, không thể kiểm soát, thậm chí còn lấy đứa con ra uy hiếp để ép cưới.
Cô không còn là cô gái hoạt bát, thông minh năm xưa ở núi Hồng An nữa.
Sau khi về nhà tổ, ba anh ta đích thân đánh gia pháp, roi quất rách da rách thịt.
Anh ta đành phải “cưới vì con”, lấy Thẩm Lăng làm vợ.
Điện thoại rung lên, kéo anh ta ra khỏi dòng hồi tưởng.
Những thông tin do chú Phó điều tra được đều đã gửi đầy đủ vào điện thoại.
Ghép lại, chúng tạo thành một sự thật khiến anh ta như rơi xuống hố băng sâu.
Hai mươi năm trước, Tô Tình Tuyết đúng là được nhà họ Tô gửi đi tu trên núi, nhưng đó không phải là núi Hồng An.
Người năm xưa lén lút mang đồ ăn cho anh, giúp anh bôi thuốc, cuối cùng còn liều mạng giúp anh trốn khỏi nơi địa ngục đó — không phải là Tô Tình Tuyết!
Sợi vòng tay cũ kỹ mà anh ta xem như tín vật, vốn dĩ là Thẩm Lăng tặng, lại bị Lâm Huệ Quỳnh và Tô Tình Tuyết cấu kết cướp đi.
Vậy là — anh ta nhận nhầm người!
Anh ta đem lòng biết ơn và lời hứa hai mươi năm trước, trao nhầm cho kẻ cướp tổ chiếm chỗ!
Ánh mắt anh ta chợt dừng trên chiếc điện thoại bị vứt dưới đất, đoạn video vẫn đang phát —
Anh ta thấy một Thẩm Lăng tám tuổi, đầy thương tích bị nhốt trong lồng chó, Lâm Huệ Quỳnh và con trai đứng cười chế giễu, bắt cô sủa như chó.
Chúng đẩy cô xuống cầu thang, dìm vào hồ bơi, thậm chí tung tin đồn xấu ở trường khiến cô bị bắt nạt suốt sáu năm trời.
Anh ta từng nghĩ — Thẩm Lăng dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Thẩm, không thì sao lại ngạo mạn, sắc sảo như thế?
Nhưng hóa ra, những năm ấy cô sống ở nhà họ Thẩm — chính là sống trong địa ngục!
Và rối loạn lưỡng cực của cô, cũng bắt đầu từ những ngày đó…
Cô bỏ thuốc anh, không phải vì dụ dỗ, mà là để chạy khỏi nhà họ Thẩm, tránh bị gả cho lão già.
Sự thật đến quá muộn ấy như một ngọn núi, hoàn toàn đè nát anh ta.
Anh ta ngã quỵ xuống đất, đột nhiên bật cười.
Trái tim như bị một bàn tay siết chặt, đau đến mức anh ta không thở nổi, vừa hối hận, vừa tuyệt vọng.
Giang Tự nhớ đến những biểu cảm đau buồn thoáng qua trên khuôn mặt cô;
Nhớ đến lúc anh ta bỏ đi, để cô lại trong tuyệt vọng sụp đổ;
Nhớ đến cảnh cô cứng rắn đối đầu với nhà họ Giang;
Nhớ đến ánh mắt đầy tổn thương và đau khổ khi cô gào khóc với anh ta như người điên.
Những điều đó anh ta không phải không thấy, mà là cố tình làm ngơ.
Trong mỗi lần cô sắp sụp đổ, chính tay anh lại đẩy cô trở lại vực sâu.
Vậy mà giờ đây, có người nói với anh rằng — người phụ nữ mà anh từng căm ghét, ghê tởm suốt bao năm ấy… mới chính là tia sáng duy nhất trong tuổi thơ tăm tối của anh!
Thế mà anh đã làm gì?
Anh không chỉ đánh mất cô, mà còn chính tay bóp nát tia sáng yếu ớt ấy.
“Giang Tự! Mày đúng là một thằng khốn nạn!!”
Anh đấm mạnh xuống bàn trà.
Mảnh kính vỡ cắm vào tay, máu tuôn xối xả, nhưng cũng chẳng đau bằng một phần vạn nỗi đau nơi tim anh.
14
Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Ba tháng sau, tôi nhận được lời mời hợp tác từ một người bạn đại học, cùng mở một studio nhiếp ảnh khởi nghiệp.
Địa điểm là ở một thành phố khác, tôi quyết định đưa Tiểu Dụ cùng chuyển đến đó để bắt đầu cuộc sống mới.
Trước khi đi, tôi đưa Tiểu Dụ về lại nhà cũ một chuyến, để thằng bé gặp ông bà nội lần cuối.
Tôi đưa nó đến cổng rồi quay lưng định rời đi, thì bị mẹ Giang vội vã đuổi theo gọi lại.
Bà nhìn tôi rất lâu, gương mặt từng được chăm sóc kỹ lưỡng giờ đã tiều tụy đi nhiều.
“Cháu có thể đi thăm Giang Tự một chút được không? Tình trạng của nó không được tốt lắm… bác xin cháu đấy…”
Tôi hơi sững người. Với hiểu biết của tôi về Giang Tự, anh ta không phải là người sẽ gục ngã chỉ vì ly hôn.
Huống hồ, chẳng phải còn có Tô Tình Tuyết bên cạnh sao?
Cho đến khi tôi bước vào căn phòng tối om, nhìn thấy một Giang Tự râu ria xồm xoàm, tiều tụy đến không nhận ra…
Tôi mới hiểu ra vì sao.
Giang Tự kể rằng, anh ta mơ một giấc mơ — trong mơ, anh ta đối xử với tôi rất tệ, rất tệ…
Về sau, khi một lần nữa bỏ rơi tôi, tôi đã chọn nhảy lầu tự sát.
Nếu không phải vì ánh mắt anh ta run rẩy khi nói đến đó, tôi còn tưởng anh chỉ đang kể lại một câu chuyện.
Thế nhưng Giang Tự thông minh như vậy, chắc chắn đã nhận ra điều bất thường trong sự thay đổi của tôi.
Nếu chỉ là chuyện của đời này, có lẽ anh ta vẫn còn hy vọng cứu vãn trái tim tôi.
Nhưng sau những gì đời trước đã xảy ra, cuối cùng Giang Tự cũng hiểu ra ý nghĩa của câu “không có nỗi tuyệt vọng nào lớn hơn sự chết tâm”.
Tức là, cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, thì kết cục không thể cứu vãn vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Anh muốn nói, nếu vì chuyện của kiếp trước mà trừng phạt anh như thế, thì thật bất công.
Nhưng tự hỏi lòng, nếu không phải vì anh yêu tôi, phát hiện ra sự thật… thì có lẽ mọi chuyện vẫn sẽ lặp lại như kiếp trước.
Anh ngẩng đầu, muốn nhìn tôi lần cuối, nhưng nước mắt đã không thể kiềm chế mà rơi lã chã.
“Thẩm Lăng… tên ‘Dụ’ trong Giang Dụ… là ‘gặp gỡ’ phải không? Em nói cho anh biết đi.”
Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Ánh đèn sáng rực từ sau lưng tôi rọi vào trong căn phòng, như một đường ranh giới rõ rệt giữa sáng và tối.
Anh quỳ trong bóng tối, tự nhốt mình trong ngục tù do chính mình vẽ ra; còn tôi thì đứng giữa ánh sáng rực rỡ, từng bước tiến về phía trước.
Tôi biết, từ nay về sau, thứ đang chờ đợi tôi…
—— chính là một thế giới mới, tươi sáng và rực rỡ hơn bao giờ hết!
【Toàn văn hoàn】