- Trang chủ
- Đứa Trẻ Hư
- Chương 69: C69: Trấn nhỏ biên giới
Chương 69: C69: Trấn nhỏ biên giới
Truyện: Đứa Trẻ Hư
Tác giả: Hùng Tiểu Tiểu
- Chương 1: 1: Cậu Chưa Thành Niên À
- Chương 2: 2: Vẫn Là Đứa Trẻ Con Mà
- Chương 3: 3: Tắm Giúp Tôi
- Chương 4: 4: Lúc Đó Dùng Sức Quá Đà Rồi
- Chương 5: 5: Anh Hay Ngồi Lên Người Người Khác Như Vậy À
- Chương 6: 6: Con Cún Không Biết Nghe Lời
- Chương 7: 7: Sợ Tôi Chê Hả
- Chương 8: 8: Không Muốn Nói Gì Khác À
- Chương 9: 9: Cậu Ta Theo Dõi Tôi
- Chương 10: 10: Nghe Trộm
- Chương 11: 11: Người Trong Cuộc Hồ Đồ
- Chương 12: 12: Người Nội Trợ Bé Nhỏ
- Chương 13: 13: Anh Nhất Định Phải Đòi Công Đạo Cho Em
- Chương 14: 14: Nếu Bị Sờ Mông Anh Có Phản Kháng Không
- Chương 15: 15: Quấy Rối Tại Chỗ
- Chương 16: 16: Cậu Thích Cậu Ấy Không
- Chương 17: 17: Anh Sẽ Lo Lắng Cho Tôi Chứ
- Chương 18: 18: Hình Như Cơ Thể Đang Nóng Bừng Lên
- Chương 19: 19: Đùa Cậu Thôi
- Chương 20: 20: Uống Nước Của Tôi Đi
- Chương 21: 21: Không Nghe Thấy Anh Ấy Bảo Anh Cút Ra Xa Sao
- Chương 22: 22: Thợ Săn Cạm Bẫy Và Con Mồi
- Chương 23: 23: Tự Dìm Tình Địch
- Chương 24: 24: Thương Xót Đàn Ông Là Khởi Đầu Của Xui Xẻo
- Chương 25: 25: Cậu Luyến Tiếc Tôi
- Chương 26: 26: Bỗng Nhiên Rung Động
- Chương 27: 27: Có Cảm Thấy Đêm Khuya Cô Đơn Không
- Chương 28: 28: Anh Trai Thích Em Hơn!
- Chương 29: 29: Sao Chân Anh Lạnh Thế
- Chương 30: 30: Miệng Anh Dính Kem Rồi
- Chương 31: 31: Đúng Là Đồ Ngốc
- Chương 32: 32: Chuẩn Bị Tỏ Tình
- Chương 33: 33: Trái Tim Chấn Động Đôi Tay Run Rẩy
- Chương 34: 34: Nam Hồ Ly Tinh
- Chương 35: 35: Thời Gian Còn Lại Dành Để Nhớ Anh
- Chương 36: 36: Hay Là Anh Hôn Tôi Một Cái Đi
- Chương 37: 37: Anh Biết Hậu Quả Khi Lừa Dối Tôi Chứ
- Chương 38: 38: Được Voi Đòi Tiên
- Chương 39: 39: Bực Bội Khó Hiểu
- Chương 40: 40: Lúc Nào Em Mới Đuổi Cậu Ta Đi
- Chương 41: 41: Không Được Phép Trốn Tránh
- Chương 42: 42: Cậu Không Chê Nước Bọt Của Tôi À
- Chương 43: 43: Sao Mặt Em Đỏ Thế
- Chương 44: 44: Hôn Mát Lạnh Nóng Bỏng
- Chương 45: 45: Bồn Chồn Khó Chịu
- Chương 46: 46: Động Lực Học Tập
- Chương 47: 47: Vô Liêm Sỉ
- Chương 48: 48: Có Tôi Ở Đây
- Chương 49: 49: Xin Lỗi Tạm Biệt
- Chương 50: 50: Năm Năm Sau
- Chương 51: C51: Tin đồn
- Chương 52: C52: Bất ngờ gặp lại
- Chương 53: C53: Nụ hôn đầu khi nào
- Chương 54: C54: Họp cựu sinh viên
- Chương 55: C55: Thật lòng
- Chương 56: C56: Không được nhắc đến người đàn ông khác
- Chương 57: C57: Dây dưa triền miên
- Chương 58: C58: Tôi thấy anh vui lắm mà
- Chương 59: C59: Có thể cho anh bất cứ điều gì
- Chương 60: C60: Hôn
- Chương 61: C61: Sự thật năm đó
- Chương 62: C62: Tấm lòng của cậu ấy
- Chương 63: C63: Tiếp xúc gần
- Chương 64: C64: Động lòng
- Chương 65: C65: Hôn trộm
- Chương 66: C66: Ban nãy anh cưỡng hôn tôi
- Chương 67: C67: Định bỏ rơi tôi lần nữa sao anh nằm mơ đi
- Chương 68: C68: Nửa đời sau anh không bỏ rơi tôi được nữa
- Chương 69: C69: Trấn nhỏ biên giới
- Chương 70: C70: Anh rất ngon
- Chương 71: C71: Chồng ơi
- Chương 72: C72: Thật thơm thật mềm
- Chương 73: C73: Chiếm làm của riêng
- Chương 74: C74: Sao anh rất muốn thấy tôi khóc à
- Chương 75: C75: Quottôi đồng ýquot
- Chương 76: C76: Cuộc sống ấm áp của người đã kết hôn
- Chương 77: C77: Em vợ
- Chương 78: C78: Bắt đầu nuôi con
- Chương 79: C79: Một nhà ba người
- Chương 80: C80: Em chê anh già
- Chương 81: C81: Cuộc sống hạnh phúc cảm ơn theo dõi
- Chương 82: C82: Xuân ấm hoa nở
- Chương 83: C83: Mùa đông bất tận hết
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Nguyễn Tri Mộ không có cơ hội chống đối, hai mươi phút trước khi máy bay cất cánh, anh bị Nghiêm Việt đẩy vào cửa check in.
Vì mua vé máy bay trễ nên họ chỉ có thể mua ghế hạng phổ thông, ghế dành cho hai người ở giữa máy bay, Nghiêm Việt đẩy Nguyễn Tri Mộ vào trong còn mình ngồi ngoài.
Nhiệt độ trên máy bay hơi thấp, Nguyễn Tri Mộ vừa ngồi xuống đã rùng mình.
Nghiêm Việt thấy vậy bèn yêu cầu tiếp viên cung cấp một chiếc chăn, quấn chặt anh từ cổ đến đùi.
Nguyễn Tri Mộ đầu óc quay cuồng, cảm thấy mình vừa nói chuyện với bạn bè ở nhà, ăn uống say sưa, chớp mắt đã bị nhét lên máy bay, ngồi cạnh Diêm vương.
Nghiêm Việt vẫn chưa nói cho anh biết địa điểm ở đâu, Nguyễn Tri Mộ chỉ có thể đoán từ mấy câu nói của hành khách, họ sắp đến một quốc gia nhỏ ở Bắc Âu.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, hiện giờ giãy dụa cũng vô ích, cũng không thể nhảy từ máy bay xuống được.
Bỏ đi bỏ đi, đến đã đến rồi, Nguyễn Tri Mộ thầm hít sâu một hơi, vậy đi một chuyến, dù sao cũng không phải mình bỏ tiền.
Nguyễn Tri Mộ vốn định ngủ một giấc nhưng không biết có phải mấy tiếng trước bị k1ch thích quá không mà trằn trọc mãi.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được, anh bèn mở mắt.
Vừa hay nhìn thẳng đứa bé đang ngồi đối diện.
Ngồi trước mặt họ là một đôi vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ, hai vợ chồng đang ngủ, đứa nhỏ đang leo trèo trên ghế, không ồn ào nhưng có vẻ rất nghịch ngợm, hoạt bát, không chịu nằm trong vòng tay của mẹ.
Ngày trước Nguyễn Tri Mộ có làm thêm ở lớp tiền tiểu học, dựa vào kinh nghiệm thực tế phong phú nên dỗ dành trẻ em rất giỏi.
Sau khi trêu chọc đứa bé vài lần, đứa nhỏ đã trèo xuống ghế, vui vẻ chạy tới, bò lên chân anh, ngước đầu nhìn.
Đôi mắt bé tròn xoe, long lanh, đáng yêu.
Dù sao Nguyễn Tri Mộ cũng không ngủ được nên bế cậu lên, giấu ngón tay vào trong chăn làm thành hình những con thú nhỏ, lúc biến thành thỏ, lúc biến thành chó con, còn giả tiếng kêu khiến đứa bé cười khúc khích.
Âm thanh không lớn nhưng vẫn đánh thức Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt nhìn đứa nhỏ trong lòng anh: "Đứa bé nào vậy."
Nguyễn Tri Mộ hơi ngượng ngùng, nhỏ tiếng đáp: "Xin lỗi, đánh thức cậu hả?... Của đôi vợ chồng ngồi đối diện đó, bố mẹ nó đều ngủ rồi nên tôi..."
Anh biết Nghiêm Việt hay gắt gỏng khi mới tỉnh dậy.
Anh tưởng Nghiêm Việt bị đánh thức, chắc chắn sẽ khó chịu nhưng biểu hiện hiện giờ lại quá bình thản, còn nhìn anh trêu đứa bé một lúc.
Mười mấy phút sau, đứa bé mệt quá, nằm trong lòng Nguyễn Tri Mộ ngủ ngon lành.
Nguyễn Tri Mộ thuần thục đắp chăn cho nó, để mặt nó lộ ra ngoài rồi dùng tay vỗ nhẹ vào lưng.
Nghiêm Việt nhìn một lúc, đột nhiên hỏi anh: "Anh rất thích trẻ con à?"
Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ: "Cũng không hẳn... Nhưng gặp đứa trẻ nào ngoan ngoãn đáng yêu thì không chịu nổi phải trêu chọc một tí, thấy bọn chúng cười khúc khích mình cũng vui lây..."
Nghiêm Việt nói "biết rồi", sau đó không nói gì thêm.
Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh đến một trấn nhỏ biên giới phía bắc châu Âu.
Khi đôi vợ chồng trẻ tỉnh dậy, phát hiện không thấy con đâu, giật mình hoảng sợ.
Nguyễn Tri Mộ vỗ vai họ, giao lại đứa bé đang ngủ say, hai vợ chồng biết được anh luôn dỗ dành chơi đùa cùng đứa bé nên liên tục cảm ơn.
Mẹ đứa bé thấy Nghiêm Việt chỉnh cổ áo cho Nguyễn Tri Mộ, đoán được quan hệ của bọn họ, cười nói: "Hai người cũng đến đây vì trái tim của Freya phải không? Chúng tôi hẹn mấy tháng trời mới giành được suất đặt trước nhưng chưa chắc đã mua được. Thực ra bọn tôi đặt trước khi kết hôn rồi, lúc đó bố đứa bé muốn cầu hôn tôi, không ngờ đến lúc sinh con rồi vẫn chưa đi được."
Bố đứa bé gãi đầu, cười gượng: "Nên lần này có suất đặt trước phải xin nghỉ dài luôn, xem may mắn đến đâu."
Nguyễn Tri Mộ nghe mà chẳng hiểu gì hết, cái gì mà trái tim vịt, sao còn phải đặt trước, đây là bay đến Bắc Âu để ăn tim vịt à?
* Freya tiếng Trung là 芙蕾雅 Fúlěiyǎ, vịt là 鸭 Yā.
Được lắm thằng nhóc này, bay mười mấy tiếng để ăn tim vịt, con vịt này phải ngon đến nhường nào.
Chẳng nhẽ vịt ở Bắc Âu ăn vàng lớn lên sao?
Mặc dù không biết con vịt này có thật sự thần kỳ như vậy không nhưng sau khi nghe mọi người nói, Nguyễn Tri Mộ không khỏi tò mò về nó.
Anh đang muốn tiếp lời thì bị Nghiêm Việt cắt ngang.
Nghiêm Việt ôm vai anh, gật đầu lịch sự với đôi vợ chồng: "Là thế này, hôm nay gặp được anh chị cũng là cái duyên, nhưng bọn tôi đang vội nên phải đi trước rồi."
——
Đây là một trấn nhỏ ven biên giới yên bình, phong cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này ở quốc gia nhỏ Bắc Âu đang là mùa đông nhưng lạnh hơn thành phố S một chút.
Vừa xuống máy bay, Nghiêm Việt dẫn Nguyễn Tri Mộ đến một cửa hàng ven đường mua một chiếc áo khoác dày, quấn chặt lấy anh rồi đến biệt thự nghỉ dưỡng ven biển.
Bây giờ không phải là mùa du lịch, khách khá ít, dân cư địa phương cũng thưa thớt cho nên trên đường không gặp được mấy người.
Biệt thự rất đầy đủ tiện nghi, điều hoà trung tâm bật lên sưởi ấm cả căn nhà.
Nguyễn Tri Mộ cởi chiếc áo khoác dày màu đen, chỉ mặc áo len màu trắng, ngả người trên chiếc ghế sô pha mềm mại màu be, hơi lim dim buồn ngủ.
Nghiêm Việt đứng bên bàn trà, cầm cốc nước đá lên, ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó ánh mắt rơi vào người đàn ông đang nằm.
Nguyễn Tri Mộ đã gần 30 nhưng gần như giống hệt lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy anh.
Khuôn mặt trẻ con như học sinh cấp ba, tóc ngắn, luôn mặc áo phông hoặc áo len, đôi môi đỏ mọng, cảm giác mềm mại nhưng thể luôn chờ đợi ai đó đến hôn.
Nghiêm Việt ngắm mãi, trong lòng nóng lên.
Hắn đặt cốc xuống, bước đến, vừa cúi đầu thì Nguyễn Tri Mộ mở bừng mắt.
Nguyễn Tri Mộ nuốt nước bọt: "Cậu, cậu định làm gì..."
"Không đoán được à." Nghiêm Việt thản nhiên: "Đương nhiên làm chuyện mà anh làm với tôi ở trong xe."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Anh bối rối: "Sao còn tính nợ cũ vậy... hôm đó đầu óc tôi mê muội..."
Nghiêm Việt: "Nếu còn mê muội với tôi thì sao không nói một lời đã chạy về thành phố A?"
Nguyễn Tri Mộ nghẹn họng.
Anh thực sự ngại thừa nhận mình cố tình bày tiệc để dụ hắn trở về, chỉ đành qua loa tìm cớ: "Dạo này bị mệt quá nên chỉ đành về quê nghỉ ngơi một thời gian, không biết vì sao họ lại tung tin tôi rời thành phố S không quay lại nữa..."
Nghiêm Việt: "Nhưng anh không nói với tôi đã quyết định rời đi."
Nguyễn Tri Mộ phản bác: "Cậu quên mấy ngày trước tôi gọi cho cậu rồi à? Tôi định nói cho cậu nghe nhưng lần nào cậu cũng bơ tôi, tôi không dám nói nữa..."
Vẻ mặt của Nghiêm Việt hơi thay đổi: "Mấy hôm đó, tôi..."
Là sợ mình không có cách nào khống chế bản thân, làm những chuyện xốc nổi nên chỉ đành trốn anh.
Nhưng tâm tư hèn mọn này... sao có thể nói ra.
Hơn nữa lúc hắn biết tin Nguyễn Tri Mộ rời đi, cũng thực sự không thể khống chế được bản thân, lập tức bắt chuyến bay sớm nhất để về thành phố S.
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn: "Làm sao?"
Nghiêm Việt hắng giọng, gò má hơi đỏ lên: "Dù sao, sau này anh muốn đi đâu, bắt buộc phải nói trước với tôi, không cho phép rời đi mà không nói lời nào."
"Liên hệ khẩn cấp ở điện thoại bắt buộc phải thêm tên tôi, không cho phép bơ tin nhắn của tôi nữa."
"Bọn mình sẽ ở trấn này khoảng mười ngày, mười ngày sau về nước, trước đó thì không cho phép tự ý đi về."
Nguyễn Tri Mộ câm nín: "Cậu bắt tôi ở đây rồi mà vẫn không bằng lòng nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao à?"
Anh bỗng nhớ ra cuộc đối thoại của vợ chồng nọ trên máy bay, hưng phấn nói: "Cho nên, tim vịt ngon thật sao? Đặc sản ở đây là vịt à?"
Nghiêm Việt: "...?"
Sau khi nghe Nguyễn Tri Mộ giải thích "vịt và tim vịt", Nghiêm Việt cảm thấy cạn lời.
Nhưng hắn cũng không giải thích nhiều, có thể cảm thấy càng nói càng khó hiểu.
Hắn hơi lúng túng cất tiếng: "Dù sao thì... mười ngày sau anh sẽ biết."
Hết chương 69.