CHƯƠNG 7

Truyện: DƯ THỪA

Tác giả: Bơ không cần đường

“Ta thì không thể.”Ta lạnh lùng ngắt lời hắn.

Hắn nhìn ta với vẻ mặt đau đớn, nghẹn ngào hỏi:

“Nàng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao?”

Ta hỏi lại:

“Chuyện chiếc khăn tay dính máu ấy, chàng về hỏi Lục Khinh Yên chưa?”

Lục Kinh Hàn đáp:

“Khinh Yên đã giải thích rồi, là đám hạ nhân trong phủ không hiểu chuyện, vì bênh vực nàng ấy mà tự ý làm ra chuyện đó. Nàng ấy hoàn toàn không biết gì cả.”

Ta bật cười lạnh.

“Lục Kinh Hàn, lời ấy… chàng thật sự tin sao?”

Ánh mắt hắn dao động, yết hầu khẽ lăn một vòng, cuối cùng cũng trầm mặc.

9

Ta đỏ hoe mắt, vẫn cười, rồi hỏi hắn:

“Vậy nên, cuối cùng chàng vẫn tin nàng ta, đúng không?”

Lục Kinh Hàn còn định giải thích, chỉ vừa mở miệng nói được một chữ:

“Nhưng mà——”

Ta lập tức chộp lấy chén trà bên cạnh, hung hăng ném xuống dưới chân hắn.

“Choang” một tiếng, mảnh sứ văng tung tóe.

“Đừng nói ‘nhưng mà’ với ta nữa!”

“Lục Kinh Hàn, chàng định tự dối mình dối người đến bao giờ?! Chàng luôn miệng nói chỉ yêu mình ta, luôn xem Lục Khinh Yên là muội muội… Thế nhưng mỗi lần giữa ta và nàng ta xảy ra chuyện, chàng đều lựa chọn thế nào?!”

“Lần đầu tiên, nàng ta nói sợ chuột. Lẽ nào ta thì không? Phủ tướng quân lớn như thế, bao nhiêu hạ nhân và thị vệ, chàng lại yên tâm bỏ mặc ta một mình, đi dỗ dành nàng ta?!”

“Lần thứ hai, nàng ta đập vỡ chén trà làm tay ta bị thương, chàng lại nghi là ta tự làm mình bị thương. Lục Kinh Hàn, chàng quên rồi sao? Ta xưa nay sợ đau, lại càng sợ nhìn thấy máu!”

“Lần này cũng vậy.”Ánh mắt ta sắc như băng, giọng lạnh như sương,”Ta nói cho chàng biết, người hôm ấy đến phủ công chúa của ta, mang theo chiếc khăn tay khoe khoang không ai khác, chính là Lục Khinh Yên!”

Mỗi một lời ta nói ra, sắc mặt Lục Kinh Hàn lại tái đi một phần.

“Là chàng đó, Lục Kinh Hàn, chính chàng từng bước từng bước đẩy ta ra xa.”Ta đau đớn chất vấn,”Trong mắt chàng, Lục Khinh Yên chính là một tiểu cô nương yếu đuối ngây thơ, còn ta lại là kẻ độc ác đố kỵ. Chàng dám nói mình chưa từng nghĩ như vậy sao?!”

Lục Kinh Hàn mặt không còn chút huyết sắc, yếu ớt nói:

“Ta… Ta thật lòng vẫn luôn xem nàng ấy là muội muội, ta không ngờ nàng ấy lại sinh ra ý niệm đó…”

Ta cười lạnh:

“Không ngờ, hay là không muốn ngờ?”

“Khi chàng đã lên giường với nàng ta, thì phải rõ trong lòng nàng ta nghĩ gì về chàng. Cũng như chàng phải rõ, bản thân mình nghĩ thế nào về nàng ta.”

Ta nhìn hắn, chậm rãi nói:

“Chàng có biết, ngày hôm ấy nàng ta đến phủ công chúa, đã nói gì với ta không?”

Lục Kinh Hàn môi khẽ run, lắp bắp hỏi:

“…Nàng ấy nói gì?”

10

Ta nhìn đôi môi hắn đang run rẩy, bỗng dưng nở nụ cười.

“Nàng ta nói, đừng tưởng bộ dạng si tình của chàng là thật lòng yêu ta. Lục Kinh Hàn chàng, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú, muốn thay đổi khẩu vị mà thôi.”

“Nàng ta còn nói, nàng với chàng là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi. Ta – Thẩm Thanh Duyệt, người chính thất danh chính ngôn thuận – chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba chen chân phá hoại đôi tình lữ các người.”

“À đúng rồi, nàng ta còn nói, nếu năm xưa nàng không theo phụ mẫu đến Giang Nam, thì ta đời này căn bản không có cơ hội xuất hiện bên cạnh chàng.”

Ta nhìn gương mặt mỗi lúc một trắng bệch của Lục Kinh Hàn, từng chữ từng câu như dao cắt:

“Nàng ta còn nói, đêm hôm đó, chàng và nàng ta là tình cảm tự nguyện, lửa gần rơm bén lửa, quấn quýt cả một đêm.”

“Không có!”Lục Kinh Hàn như bị ai vung chùy đập thẳng vào đầu, cả người chao đảo, luống cuống giải thích,”Tuyệt đối không có! Thật sự chỉ có một lần đó thôi!”

Hắn vội vã bước lên, định nắm tay ta, giọng cũng run rẩy:

“Thanh Duyệt, ta chưa từng xem nàng là trò đùa. Tình cảm của ta với nàng, đều là thật lòng!”

Ta bật cười khinh miệt, nhưng hốc mắt lại chẳng thể khống chế được mà nóng lên, phải cố gắng lắm mới ngăn nước mắt rơi xuống.

“Đến nước này rồi, còn quan trọng nữa sao?”

Ta nhìn hắn, từng lời từng chữ như đinh đóng cột:

“Hiện tại ta chỉ cảm thấy, nàng ta nói không sai. Giữa hai người các ngươi, ta quả thật… dư thừa.”

Ba chữ “dư thừa ấy” như một lưỡi dao, không chỉ đâm vào tim ta, mà còn đâm sâu vào lòng hắn.

Ánh sáng trong mắt Lục Kinh Hàn triệt để vỡ vụn, toàn thân là thống khổ và bối rối, hắn luống cuống lắc đầu:

“Không phải vậy đâu, Thanh Duyệt, thật sự không phải như thế…”

Hắn muốn bước tới ôm ta, đôi tay xưa nay luôn trầm ổn hữu lực, giờ phút này lại run rẩy không ngừng.

Ta khép mắt lại, rốt cuộc vẫn có một giọt lệ lặng lẽ lăn dài nơi khoé mi.

Ta giơ tay, đẩy hắn ra.

“Lục Kinh Hàn, đừng nói gì nữa cả.”

“Hiện tại, bất kỳ lời giải thích nào của chàng, ta đều không muốn nghe nữa rồi.”

Dứt lời, ta đứng dậy, thẳng bước ra cửa.

Ngọc Diện Hồ đã đợi sẵn bên ngoài, thấy ta tới gần, liền vươn tay về phía ta.

Ta nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông mất hồn trong phòng.

“Ta sẽ xin phụ hoàng hạ thêm một đạo thánh chỉ hoà ly. Nếu chàng không muốn tiếp chỉ, lấy hưu thư cũng được, ta sẽ ký.”

“Tóm lại, giữa chúng ta… đến đây là hết.”

“Thanh Duyệt!”

Lục Kinh Hàn vẫn muốn níu kéo, mắt đỏ hoe, lao đến định giữ lấy cổ tay ta.

Nhưng Ngọc Diện Hồ đã sớm ôm lấy eo ta, khẽ xoay người bảo vệ ta sau lưng.

Bàn tay Lục Kinh Hàn nắm hụt trong không trung, trong lòng chỉ còn lại sự trống rỗng.

Ánh mắt hắn, vô thức rơi xuống bên hông Ngọc Diện Hồ.

Nơi ấy, đang treo một chiếc túi thơm do tay hắn thêu lấy năm xưa — tín vật đính ước, hắn đích thân làm để tặng cho ta.