- Trang chủ
- Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
- Chương 99: Truyền tống đến nhà xác
Chương 99: Truyền tống đến nhà xác
Truyện: Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Tác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo
- Chương 1: Thức tỉnh thiên phú cứu người, thầy bói rởm lột xác thành đại sư
- Chương 2: Đánh bọn buôn người
- Chương 3: Hoàn thành nhiệm vụ, gia hạn một năm sinh mệnh
- Chương 4: Viên cảnh sát quay lại, nhìn thấy tai ương sắp ập tới
- Chương 5: Đại sư, tôi tặng cô một căn hộ nhé
- Chương 6: Chuyển đến nhà mới
- Chương 7: Lá bùa trị giá năm vạn
- Chương 8: Tội phạm lại tiếp tục gây án
- Chương 9: Tóm gọn tội phạm, Cố Hàn Sinh ra tay
- Chương 10: Thời Ý nổi tiếng rồi
- Chương 11: Một người xui xẻo khác bị vây quanh
- Chương 12: Người xui xẻo được cứu lại là anh ta!
- Chương 13: Bị ép phải ở nhà, thuật điều khiển rối
- Chương 14: Tình Thế
- Chương 15: Thực tập tám nghìn, chính thức mười lăm nghìn
- Chương 16: Ngày đầu đi làm
- Chương 17: Những đồng đội cá tính
- Chương 18: Một ngày kịch tính ở cảnh cục
- Chương 19: Nhiệm vụ khẩn cấp, tới Nam Thị
- Chương 20: Thị trấn nghèo khó
- Chương 21: Thiếu nữ mất tích
- Chương 22: Đi xe đạp, đến trường hỏi chuyện
- Chương 23: Thôn Hóa Thạch
- Chương 24: Tế Sơn Thần
- Chương 25: Tập tục kỳ lạ
- Chương 26: Đoàn tế thần
- Chương 27: Đến cổng làng, bất ngờ
- Chương 28: Đền tiền
- Chương 29: Cổ quái
- Chương 30: Dò hỏi
- Chương 31: Tiếng thì thầm của ác quỷ
- Chương 32: Đêm thám hiểm thôn Hóa Thạch
- Chương 33: Người đàn bà nửa đêm đốt giấy tiền
- Chương 34: Sợ em rơi xuống hố xí chết đuối
- Chương 35: A Mộng bị đưa đi, nguy rồi!
- Chương 36: Bị bọ độc bao vây, mỗi người tự hiện thần thông
- Chương 37: Chúng tôi là cảnh sát, khuyên ông mau đầu hàng!
- Chương 38: Hổ không gầm, ngươi tưởng ta chỉ là mèo tam thể (hello kitty)?
- Chương 39: Sau núi xảy ra chuyện rồi!
- Chương 40: Nửa người nửa quái, dị vật
- Chương 41: Cảnh sát tới chi viện!
- Chương 42: Sự thật
- Chương 43: Thí nghiệm?
- Chương 44: Xe cảnh sát cấp cho là chiếc Mercedes!
- Chương 45: Soái ca, lát nữa anh sẽ bị dây giày làm ngã chết
- Chương 46: Thời Ý bị coi là fan cuồng
- Chương 47: Quá khứ của Mễ Thần, giữa phố đánh cha cặn bã
- Chương 48: Bị bán vào thôn núi, tự mình thoát thân
- Chương 49: Vở kịch nói
- Chương 50: Du Viên Kinh Mộng
- Chương 51: Nếu không có bất ngờ thì sẽ có bất ngờ
- Chương 52: Nhà hát bị ma ám?
- Chương 53: Nữ ảnh hậu dưới bánh răng
- Chương 54: Ảnh hậu chết thảm
- Chương 55: Thẩm vấn tại đồn cảnh sát
- Chương 56: Phóng viên bao vây
- Chương 57: Thi thể... biến mất
- Chương 58: Sinh vật thần bí xuất hiện lần nữa
- Chương 59: Thực thể thí nghiệm số hiệu
- Chương 60: Ghép đôi cho đúng
- Chương 61: Kỳ nghỉ chính thức kết thúc
- Chương 62: Chuyên gia trung ương phái tới
- Chương 63: Mối quan hệ không ai biết đến
- Chương 64: Đổng Mặc Vân
- Chương 65: Người có phải đã...
- Chương 66: Xuất hiện nhân vật mới
- Chương 67: Đã tìm thấy Đinh Tư Di
- Chương 68: Cục 857 giàu nứt vách
- Chương 69: Phát hiện báo cáo chẩn đoán của Thời Ý
- Chương 70: Người nhà của đội trưởng mắc bệnh nan y
- Chương 71: Tình yêu sai chỗ
- Chương 72: Sữa quá hạn
- Chương 73: Vụ án chính thức do 857 cục tiếp quản
- Chương 74: Nhân vật then chốt cầu cứu
- Chương 75: Cục Thôn Năng
- Chương 76: Chào mừng cậu gia nhập Cục Thôn Năng
- Chương 77: Tham quan căn cứ
- Chương 78: Sự thật
- Chương 79: Chuyển đi thực nghiệm thể
- Chương 80: Thời Ý trúng đạn
- Chương 81: Cục đưa ra bồi thường
- Chương 82: Giống với cô con gái đã chết của bà ta
- Chương 83: Cuộc thi dị năng
- Chương 84: Kỳ tích y học!
- Chương 85: Lao động do Cục trưởng Vương phái đến
- Chương 86: Bí ẩn của bệnh viện Maria
- Chương 87: Lên đường, đại hội dị năng!
- Chương 88: Trực thăng làm chói mắt mọi người
- Chương 89: Đồng liêu
- Chương 90: Bữa tiệc trước cuộc thi
- Chương 91: Đi bộ đến hiện trường vụ án
- Chương 92: Tiếng chuông điện thoại bí ẩn
- Chương 93: Nhóm phượt thủ bị dọa ngớ người
- Chương 94: Dự ngôn - Đêm nay sẽ chết ba người
- Chương 95: Phân cục Tây Bắc xảy ra chuyện
- Chương 96: Bốn người mất tích-không gian dị thường
- Chương 97: Nội bộ mâu thuẫn
- Chương 98: Chuông điện thoại vang lên từ bệnh viện bỏ hoang
- Chương 99: Truyền tống đến nhà xác
- Chương 100: Ký ức xuất hiện sai lệch?
- Chương 101: Cảm giác an toàn mà Cố Hàn Sinh mang lại
- Chương 102: Đứa bé quái dị
- Chương 103: Vài phân cục hội hợp
- Chương 104: Trưởng thành
- Chương 105: Cố Hàn Sinh bị thương
- Chương 106: Cứu được nhóm phượt thủ
- Chương 107: Bệnh viện kỳ lạ
- Chương 108: Có lẽ là thí nghiệm
- Chương 109: Hôn một cái
- Chương 110: Gặp được hung thủ!
- Chương 111: Dấu vân tay của Thời Ý
- Chương 112: Phòng thí nghiệm
- Chương 113: Chuộc tội
- Chương 114: Đối mặt chính diện với hung thủ
- Chương 115: Thảm án mười năm trước
- Chương 116: Thực nghiệm thể số 01
- Chương 117: Người đàn ông thần bí
- Chương 118: Cảm giác quen thuộc đầy nguy hiểm
- Chương 119: Thời Ý lãnh đạo mọi người bắt hung thủ
- Chương 120: Phối hợp
- Chương 121: Giao dịch
- Chương 122: Ra ngoài rồi
- Chương 123: Kết quả thẩm vấn
- Chương 124: Buổi tụ hội lớn
- Chương 125: Cuộc nói chuyện
- Chương 126: Đội trưởng màu mè tấn công
- Chương 127: Thích
- Chương 128: Gọi hồn
- Chương 129: Lão Phật Gia gọi điện
- Chương 130: Tỏ tình
- Chương 131: Danh xứng với thực
- Chương 132: Ngày cuối ở Hải Thành
- Chương 133: Trở lại Cục 857
- Chương 134: Người đàn ông thần bí xuất hiện
- Chương 135: Làm điều mà cô cho là đúng
- Chương 136: Thời Ý trở thành nghi phạm
- Chương 137: Tìm kiếm hung thủ
- Chương 138: Giá họa
- Chương 139: Khó xử
- Chương 140: Thời Ý rửa sạch hiềm nghi
- Chương 141: Về nhà
- Chương 142: Thời Ý mất tích
- Chương 143: Nhà tù quốc tế đặc biệt
- Chương 144: Âm mưu lớn
- Chương 145: Sư phụ
- Chương 146: Chiến lược
- Chương 147: Gián điệp
- Chương 148: Thời Ý bị Dị Năng Cục bắt
- Chương 149: Lôi kéo Thời Ý
- Chương 150: Chuyện cũ năm xưa
- Chương 151: Xuất phát - Dị Năng Cục
- Chương 152: số 01 xuất hiện
- Chương 153: Tìm kiếm lối vào
- Chương 154: Thời Ý bị chúng tôi giết rồi
- Chương 155: Sự thật tàn nhẫn
- Chương 156: Ngươi chết, ta sống
- Chương 157: Băng tỷ và chuyện bát quái
- Chương 158: Thời Ý và Băng tỷ có quan hệ huyết thống?
- Chương 159: Tìm thấy hồ sơ của số 01
- Chương 160: Ghi chép thí nghiệm
- Chương 161: Lựu đạn cay
- Chương 162: Mục đích thật sự của Băng tỷ
- Chương 163: Bạch Hổ xuất hiện
- Chương 164: Hội hợp
- Chương 165: Số 01 xuất hiện
- Chương 166: Ảo tưởng
- Chương 167: Vụ Nổ
- Chương 168: Kết Cục
- Chương 169: Diễn biến tiếp theo
- Chương 170: Ngoại truyện 1
- Chương 171: Phiên ngoại 2
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ánh mắt Cố Hàn Sinh chợt sắc lạnh, anh lao nhanh về phía lều bạt. Đúng lúc ấy, người của phân cục Tây Nam cũng vừa tiến lên, hai bên gần như cùng lúc chạm mặt ngay trước cửa lều. Nhưng cái lều vốn dĩ chẳng rộng, căn bản không đủ chỗ để hai người cùng bước qua. Trong thoáng chốc, cả hai đối đầu, không ai nhường ai.
"Các anh mau vào xem đi, ba người này sức lực kinh khủng, bọn tôi không giữ nổi nữa rồi!"
Bên trong truyền ra tiếng hô hoán. Người của phân cục Tây Nam hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp bước vào, Cố Hàn Sinh bám sát phía sau.
Vừa vào trong, anh liền thấy ba người ban ngày mới chỉ có vẻ thất thần, giờ đã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, thậm chí còn tự xé cào da thịt mình. Bộ đồ leo núi rách nát trên người đã bị kéo tuột gần hết, trên lớp da đã có từng vệt máu bị móng tay cào rách.
"Không phải tôi, không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Xin tha cho tôi, tôi cái gì cũng không biết!!"
Trong đó, người phụ nữ hét lên điên loạn, giống như thấy thứ gì đó khủng khiếp, vừa gào vừa giật tóc mình.
Ánh mắt Cố Hàn Sinh trầm xuống, anh tiến lên, thẳng tay chém vào gáy, lập tức khiến cô ta ngất đi. Hai người còn lại cũng dần ổn định lại trong sự trấn an của cảnh sát.
"Chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại phát điên?" Kỷ Diễm nhíu mày hỏi cậu cảnh sát thực tập đứng gần đó.
Cố Hàn Sinh hừ lạnh: "Chi bằng cậu trực tiếp hỏi họ hung thủ là ai đi?"
"Anh!"
"Được rồi, thôi ồn ào." Lôi Hạo Nhiên đứng bên cạnh lớn giọng cắt ngang. "Giờ người của phân cục Tây Bắc đã biến mất, tôi nghi nơi này có khả năng tồn tại một loại màn chắn không gian, hoặc giao điểm từ trường gì đó. Tóm lại sự việc không đơn giản, chúng ta đừng chia rẽ nội bộ."
Cố Hàn Sinh im lặng, còn người của phân cục Tây Nam thì khoanh tay, vẻ mặt khó đoán, không biết đang suy tính điều gì.
Thời Ý đứng lặng, trong lòng giằng co: có nên nói cho mọi người về điềm báo của mình không? Nếu giấu đi, e rằng cô không chắc giữ được tính mạng ba người này. Giờ phân cục Tây Bắc đã mất bốn người, nếu ba người trước mặt lại tiếp tục biến mất, họ không phải dị năng giả, sống chết khó lường.
"...Đêm nay bọn họ sẽ chết. Chúng ta nhất định phải bảo vệ họ." Giọng Thời Ý bình tĩnh vang lên.
Mễ Thần cau mày, có chút không cam lòng: "Thời Ý, sao chúng ta phải nói ra chuyện này với họ? Đến lúc lại để bọn họ hưởng lợi thì sao?"
"Thôi, giờ con người mới là quan trọng, đừng nghĩ đến chuyện tranh đấu nữa. Thêm một người, tức thêm một phần sức mạnh."
Mễ Thần bĩu môi, thở dài một tiếng.
"Bọn họ sẽ chết? Vậy... chẳng lẽ... việc này kỳ dị như thế, đúng là do dị năng giả gây ra? Nếu thật sự vậy, e là không chỉ một người."
Mọi người nhìn tình cảnh trước mắt, đều không hẹn mà cùng chìm vào trầm mặc.
"Tôi có đề nghị: từ giờ trở đi tuyệt đối không nên tách lẻ, dù ra ngoài đi vệ sinh cũng phải đi theo đôi. Mỗi phân cục chia thành từng cặp, thay phiên canh gác, đặc biệt phải trông giữ ba người này, tránh xảy ra bất trắc. Hung thủ đã oán hận bệnh viện Maria đến vậy, chắc chắn sẽ không dừng lại. Có lẽ... sẽ còn xuất hiện nạn nhân mới."
Cố Hàn Sinh phân tích xong, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
"Đinh linh linh——"
"Đinh linh linh——"
"Đinh linh linh——"
Tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên từ khu rừng xung quanh, réo rắt không ngừng.
Một cảnh sát run rẩy, hoảng hốt hét lên: "Chính là tiếng này! Chính là nó! Tôi nghe thấy chính là tiếng này!"
Ngay tức thì, cả không gian rơi vào hỗn loạn.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh lại!"
Thời Ý cảm thấy trong đầu mình dội vang tiếng chuông, giống như tiếng chuông chùa nặng nề, gõ thẳng vào tim.
Trong khoảnh khắc, cô vội vươn tay, nắm chặt lấy tay áo Cố Hàn Sinh gần ngay trước mắt. Nhưng chưa kịp nói gì, cơ thể đã mềm nhũn, ý thức hoàn toàn chìm vào hôn mê.
"Không xong! Tiếng chuông này có tác dụng thôi miên!"
Trước khi ngất đi, Thời Ý chỉ nghe thấy tiếng hô loạn xung quanh.
"...Tích tắc... tích tắc..."
"Xì——"
Cô ôm lấy trán, cảm giác như cả người rơi xuống hầm băng. Khó khăn lắm mới gượng mở mắt, chỉ thấy trước mặt tối đen như mực, một khoảng trống rỗng mênh mang.
Sao tối thế này? Đây là nơi nào?
Theo phản xạ, cô sờ túi áo. May mắn thay, nhờ Cố Hàn Sinh dặn dò, mỗi người đều mang theo đèn pin bỏ túi.
Đôi tay run rẩy vì lạnh, cứng đờ như đông cứng, cô bật công tắc. Ánh sáng yếu ớt lóe lên, soi rõ xung quanh là một căn phòng hình vuông, bốn bề kín bưng như sắt thép, toát ra hơi lạnh thấu xương.
Từ trên trần, từng luồng khí lạnh trắng xóa liên tục phả xuống.
Cô giống như một miếng thịt đông lạnh bị bày trong siêu thị.
Lạnh quá... Đây là đâu?
Ban đầu với tiếng chuông điện thoại, Thời Ý chỉ hoài nghi. Nhưng đến lúc ý thức sụp đổ, cô nghe rõ tiếng ấy, giờ thì chắc chắn — chuông điện thoại chính là một manh mối quan trọng.
"Khà khà——"
Lạnh... quá lạnh...
Cô co chân đạp mạnh vào khe hở dưới chân, rồi lại dùng khuỷu tay chống vào bức tường kim loại trước mặt.
Không gian này giống hệt một chiếc hộp sắt vuông vức kín bưng, ngột ngạt như một cỗ quan tài. Nhưng vì sao nơi đây lại tỏa ra từng luồng khí lạnh thế này?
Thời Ý bất giác hét lớn:
"Cố Hàn Sinh! Mễ Thần! Phong Minh! Có ai không? Các anh ở đâu?!"
Tiếng gào xé ruột gan, nhưng âm thanh lại như tan biến vào khoảng không, chẳng có một tiếng hồi đáp. Chung quanh im ắng đến đáng sợ.
Không được hoảng, không được hoảng...
Cô liên tục nhắc nhở bản thân. Dù không sợ ma quỷ hư ảo, nhưng cơ thể lại cảm giác như máu mạch đang dần đông cứng, tứ chi lạnh buốt, cứng ngắc. Nếu cứ thế này, cô sẽ bị chết cóng.
Thời Ý bắt đầu ra sức vùng vẫy, tay chân đập loạn xạ khắp nơi.
Phải ra ngoài... nhất định phải ra ngoài! Mình phải sống, không thể chết mơ hồ ở đây.
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh sư phụ, rồi Cố Hàn Sinh... Chỉ vừa nghĩ đến họ, trong lòng bỗng dâng tràn một sức mạnh vô hình.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, vẫn giữ chặt chiếc đèn pin, rồi đập mạnh vào vách sắt bên cạnh.
"Bộp——"
Bất ngờ, đó lại là một cánh cửa nhỏ! Bị cú đập mở tung, hé ra một khoảng tối om bên ngoài. Không gian lạnh lẽo tức thì thoát khí ra ngoài, còn bên ngoài kia thì ấm áp hơn nhiều.
Thấy vậy, Thời Ý vui mừng khôn xiết, vội vàng chui ra.
Ánh đèn pin quét qua không gian mới. Ngay giây đó, toàn thân cô như đông cứng, máu huyết chợt ngưng lại, đồng tử co rút, run rẩy dữ dội.
Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không phát ra được âm thanh nào.
Giờ cô mới hiểu, con người khi bị nỗi sợ hãi cực độ bao trùm, sẽ chẳng thể hét thành tiếng...