“Kỷ Xuyên,”

Tôi lạnh lùng cười khẩy.

“Cho dù tôi chịu che giấu chứng cứ cho anh, nhưng với từng này người ở đây, anh nghĩ tôi có thể bịt hết miệng họ sao?”

Kỷ Xuyên lóe lên ánh nhìn đầy hy vọng:

“Em có thể, Nam Thu, bọn họ ai cũng nắm nhược điểm trong tay em, sẽ không dám lắm lời.”

Trợ lý vẫn im lặng xem trò, bỗng chen ngang:

“Nhưng nhược điểm của Tư tiểu thư thì chúng ta lại không có.”

Trong chớp mắt, Kỷ Xuyên cứng đờ.

Hắn chậm rãi như cái máy, quay đầu nhìn Tư Nam.

Tư Nam bất chợt thấy một cơn lạnh lẽo dâng lên, tim đập loạn.

“Anh… anh định làm gì?”

Kỷ Xuyên phản ứng đầu tiên, gào rống lao vào:

“Tất cả cho tao vào cứu người!!”

Nhưng khi bọn họ ồ ạt xông vào mới phát hiện, chuyện không hề đơn giản.

Đấu trường quá lớn.

Vách núi bị tôi khắc kín những đầu thú dữ tợn, chín ngàn chín trăm chín mươi chín đầu rồng ngậm đèn trường minh, soi sáng từng chi tiết.

Phía dưới, vòng tròn lồng sắt khô máu đen kịt.

Trong mỗi lồng, đều nhốt lũ chó săn đói suốt bảy ngày.

Tôi ngậm điếu thuốc, ghé tai Kỷ Xuyên, giọng cợt nhả:

“Con thú đó rất thích cô ta.”

“Anh đoán xem, cả bầy thú này… có thích cô ta không?”

Kỷ Xuyên xoay phắt lại, bóp chặt cổ tôi:

“Nam Thu, tao phải giết mày!!”

Cảm giác nghẹt thở ập đến, tôi khàn giọng cười điên loạn.

“Thả.”

Ngay sau đó, Tư Nam bị thừng hạ dần xuống.

“A Xuyên!!!”

Kỷ Xuyên muốn lao lên, nhưng đã bị người của tôi đè chặt, chỉ có thể bất lực nhìn cô ta rơi xuống đấu trường.

Vừa chạm đất, Tư Nam đã cuống cuồng bò dậy, khóc lóc tìm đường chạy.

Toàn bộ màn hình ba chiều đồng loạt phát đoạn video cô ta từng gửi tôi.

“Đúng rồi, đồ chó ngoan! Đồ già chết tiệt, cứ vẫy đuôi thế đi!”

Tấm ảnh bà ngoại đã được làm mờ, chỉ còn cảnh Tư Nam — kẻ luôn mang danh ngọc nữ — gào thét điên loạn như bệnh nhân thần kinh.

Tiếng mắng chát chúa bị loa phóng đại, xen lẫn tiếng nức nở lúc này, ghép thành một bức tranh lố bịch.

Không ai mở miệng.

Ánh nhìn xoay quanh giữa Kỷ Xuyên và Tư Nam, đầy phức tạp.

“Nam Thu… Nam Thu…”

Kỷ Xuyên gào khản cả giọng, cuối cùng chỉ còn đập trán xuống nền đá, giọng run rẩy:

“Tôi cầu xin cô, tha cho cô ấy, có gì cứ nhắm vào tôi, tôi lạy cô rồi!!!”

Tư Nam ôm váy nặng, nghe thấy lời anh, lại cười bi thương.

Cô ta nhón chân, lau khô nước mắt trên mặt Kỷ Xuyên:

“A Xuyên, đừng cúi đầu trước người đàn bà đó.”

“Có tình yêu của anh, Tư Nam đã đủ rồi.”

“Anh là chổng của em, mãi mãi.”

Nói xong, cô ta bước về phía lồng sắt.

“Không——!!!”

Tiếng gào xé lòng của Kỷ Xuyên.

“Hét cái gì? Tôi còn chưa mở lồng mà.”

Tôi hờ hững ngoáy tai.

“Gấp gáp gì mà diễn màn bi kịch sinh ly tử biệt?”

Trợ lý không nhịn được, bật cười.

Một số người cũng cười khẽ.

Mặt Tư Nam đỏ bừng rồi trắng bệch.

Màn kịch của cô ta thất bại thảm hại.

Tôi ngồi xổm, vỗ mặt Kỷ Xuyên:

“Thế này đi, tôi không giết anh, cũng không giết cô ta.”

Màn hình lớn bất chợt tắt đoạn video, không gian lặng ngắt.

Kỷ Xuyên thở phào, rồi nở nụ cười quen thuộc:

“Tiểu Thu, tôi biết em vẫn yêu tôi.”

“Tôi hứa, sẽ không để cô ta nhảy nhót trước mặt em nữa. Con của cô ta…”

Kỷ Xuyên dồn dập:

“Đứa con đó, tôi cũng giao cho em nuôi, được không?”

Tôi buồn nôn, sát ý dâng cực điểm.

Tôi cười lạnh, toàn bộ màn hình lập tức chuyển sang loạt báo cáo tài chính, hợp đồng, ghi âm, ảnh chụp.

“Tôi có thể tha cho cô ta. Nhưng, Kỷ tổng, lựa chọn là của anh.”

“Đây là toàn bộ chứng cứ anh trốn thuế, cấu kết ngoại bang, tham ô, giết người cướp thầu.”

Kỷ Xuyên tái mét.

“Còn cả chuyện dược phẩm anh giấu tôi sang Y quốc. Tưởng giỏi lắm sao?”

Sau đó.

Khi hắn tuyệt vọng, mất hết lựa chọn, hắn điên cuồng cướp điều khiển, mở lồng chó.

Tư Nam gào thét, bị hắn đẩy vào bầy chó đói.

Tiếng thét của cô ta tan trong tiếng cắn xé.

Còn Kỷ Xuyên lê lết bò về phía thang dây, tưởng rằng mình thoát.