Chương 1

Truyện: DIỆP THIỂN

Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit

Bạn trai yêu nhau ba năm, đêm trước ngày cưới lại than vãn với bạn bè:

“Chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Thiển từng bị một lão già trong thôn quấy rối…”

“Mỗi lần làm tình với cô ta, tao đều cảm thấy cô ta thật bẩn, y như mấy con bé trong quán bar vậy.”

“Giờ tao bắt đầu hối hận vì đã đồng ý cưới cô ta rồi.”

Đã như vậy thì… đổi chú rể cũng chẳng sao.

Sau này, hắn đỏ mắt, gào lên như gào xé họng mà chất vấn tôi:

“Diệp Thiển, ai cho phép em cưới người khác hả?!”

01

Đêm trước ngày cưới, sau khi kết thúc tiệc chia tay đời độc thân cùng hội bạn thân, tôi chuẩn bị quay về khách sạn.

Nhưng hình như tôi để quên thẻ phòng ở chỗ Hàn Mục Bạch.

Anh ta không nghe điện thoại, chắc giờ này đang say sưa chè chén cùng mấy tên bạn trời đánh.

Tôi vừa đến cửa phòng bao thì thấy cửa không khóa.

Đang định bước vào thì bỗng nghe thấy giọng Hàn Mục Bạch trầm trầm vang ra từ bên trong:

“Chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Thiển từng bị lão già trong thôn quấy rối…”

“Mỗi lần ngủ với cô ta, tao đều thấy bẩn thỉu, chẳng khác gì gọi gái ngoài đường.”

“Thậm chí tao còn hối hận vì đã quyết định cưới cô ta.”

Tôi chết lặng tại chỗ, như bị ai đó niệm chú định thân, cứng đờ cả người, đến run rẩy cũng chẳng nổi.

Hàn Mục Bạch ngồi trong góc tối, ánh đèn nhạt nhòa hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh ta những mảng bóng mờ.

Anh ta hơi ngẩng đầu, cổ họng chuyển động, ngửa cổ dốc thẳng rượu vào miệng.

Đám anh em của Hàn Mục Bạch nghe xong, nét mặt ai nấy đều trở nên kỳ lạ.

“Gì cơ?! Nghe mà thấy buồn nôn! Mày còn định cưới cô ta á?”

“Chẳng qua thấy cô ta đáng thương như con chó nên mềm lòng thôi.”

“Tao cứ tưởng mày chỉ chơi bời qua đường, cô ta thì làm gì xứng với Mục ca tụi mình—”

“Chuẩn luôn…” Người kia còn định nói thêm gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hàn Mục Bạch vừa nghe máy xong, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta vội vàng bước về phía cửa.

Tôi theo phản xạ né người, trốn vào góc khuất khỏi tầm nhìn.

Một lúc sau, bóng dáng Hàn Mục Bạch đã khuất hẳn.

Tôi ngơ ngác quay về nhà, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi ngồi lặng yên trước bàn trang điểm, đầu óc rối như tơ vò, mặc cho thợ trang điểm cứ tô vẽ trên mặt.

Từ lúc lễ cưới bắt đầu đến khi kết thúc, tôi vẫn không đợi được chú rể.

Khi tôi đã chán nản, chuẩn bị rời đi, bạn của Hàn Mục Bạch bất ngờ tìm đến:

“Chị dâu, Mục Bạch đang ở đồn cảnh sát, chị mau tới đi—”

Trên đường tới nơi, tôi mới biết được toàn bộ sự việc.

Tối hôm trước, Hàn Mục Bạch đánh nhau với người ta nên bị tạm giữ. May mà chỉ là vài vết thương ngoài da.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mới nhận ra mình vẫn đang mặc váy cưới.

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Từ xa đã nghe thấy tiếng một người đàn ông hét ầm lên:

“Ngủ với vợ tao sướng lắm hả? Cho mày chơi miễn phí đấy, tao còn chưa đòi tiền mày đâu, vậy mà mày dám đánh tao?!”

Lúc này, Hàn Mục Bạch như con sư tử điên cuồng, xắn tay áo định lao vào đánh người.

“Mày muốn chết à——”

Kiều An Nhiên vội vàng giữ anh ta lại, dù gì cũng đang đứng trước đồn cảnh sát.

“Mục Bạch ca, đừng đánh nữa! Hắn cố tình chọc tức anh đấy.”

Tên đàn ông kia chẳng hề nao núng, còn khinh khỉnh nhìn hai người, thong thả chỉnh lại áo:

“Có gan thì đánh tiếp đi, bị tao nói trúng tim đen rồi hả?”

“Hừ— đừng tưởng tao không biết, mày và vợ tao đã ngủ với nhau từ lâu rồi.”

“Nếu tao nhớ không lầm thì lần trước là khi công tác ở T thị, lần trước nữa là ngay tại nhà mày, nghe nói mày có vị hôn thê đúng không? Chậc chậc~ tụi trẻ bây đúng là biết chơi thật.”

“… Tao nói có sai không? Biết đâu còn nhiều chuyện tao chưa biết nữa kìa.”

“Lần gần nhất chắc là tối thứ Sáu tuần trước, ở bãi đậu xe dưới nhà tôi, hai người còn nhớ không?”

Gã đàn ông giơ điện thoại lên, giọng điệu đầy đắc ý và ngạo mạn.

“Nếu không nhớ thì tôi có thể gửi đoạn video từ camera hành trình cho hai người, để làm kỷ niệm…”

Trước khi rời đi, hắn còn hung hăng lườm Kiều An Nhiên một cái, sau đó khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Con đĩ thối, vừa rẻ tiền vừa dơ bẩn, mẹ nó chứ!”

Chỉ để lại Hàn Mục Bạch và Kiều An Nhiên đứng ngẩn ngơ, nhìn nhau đầy bối rối.

Kiều An Nhiên sắc mặt trắng bệch, nghẹn ngào nói:

“Mục Bạch ca, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại hai người đâu. Em biết giờ em không còn xứng với anh nữa.”

“Nếu anh đồng ý… em có thể không cần danh phận, chỉ cần mãi mãi được ở bên cạnh anh…”

Cô ấy đau lòng nhìn vết thương trên mặt anh ta, còn anh thì cúi đầu phối hợp, chăm chú nhìn lại cô.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má cô ấy.

“Không được tự hạ thấp bản thân như thế. Trong mắt anh, em mãi mãi là người con gái thuần khiết, không tì vết…”

Vậy còn trong mắt anh, tôi là một kẻ dơ bẩn sao?

Tôi tận mắt nhìn hai người họ dần dần rút ngắn khoảng cách, Kiều An Nhiên hình như liếc thấy tôi.

Cô ta bất ngờ đẩy Hàn Mục Bạch ra.

“Chị Diệp Thiển, chị đừng hiểu lầm! Em vừa chỉ đang giúp anh Mục Bạch kiểm tra vết thương thôi!”

Hàn Mục Bạch theo ánh nhìn của cô ta quay đầu lại nhìn tôi.

Thấy tôi đang mặc váy cưới trắng tinh, dường như mới chợt nhớ ra điều gì, lông mày cau chặt.

Anh ta buông thõng một câu đầy bực bội: “Hoãn lễ cưới lại.”

02

Tôi ngồi trong xe.

Lời của gã đàn ông kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một bản ghi âm bị kẹt.

Tại sao Hàn Mục Bạch không phản bác?

Không xa, Kiều An Nhiên đang nói gì đó với anh ta. Cuối cùng anh ta đồng ý để cô ta tự về một mình.

Sau khi quay lại, tâm trạng của Hàn Mục Bạch rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Anh ta bước lên xe, thấy tôi im lặng, còn có tâm trạng trêu chọc tôi.

Giọng cười lười biếng đặc trưng của anh ta vang lên:

“Diệp Thiển, sao đấy? Lại ghen à?”

Hàn Mục Bạch thành thạo choàng tay qua cổ tôi, còn chưa kịp để tôi phản ứng.

Một nụ hôn ẩm ướt rơi lên trán tôi, như thể muốn che giấu điều gì đó.

“Thôi nào, em cũng biết rồi mà, An Nhiên chỉ như em gái anh thôi, em ghen với cô ấy làm gì…”

Tôi đưa tay chạm vào nơi vừa bị anh ta hôn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm.

Chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Tôi hạ kính xe, hít một hơi thật sâu.

Kiều An Nhiên là thanh mai trúc mã của Hàn Mục Bạch, hai người họ luôn thân thiết.

Tôi cũng từng coi cô ấy như em gái.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kia.

Huống hồ… cô ta đã có chồng.

Mà chúng tôi cũng… sắp kết hôn rồi.

Tôi ngồi trong xe, đầu óc như bay đến nơi nào xa xăm.

Cho đến khi giọng nói gấp gáp của Hàn Mục Bạch vang lên bên tai:

“Diệp Thiển, anh gọi em xuống xe mà em không nghe thấy hả?”

“An Nhiên gặp chuyện rồi, anh phải quay lại ngay, em mau xuống xe đi!”

Tôi còn chưa kịp hiểu gì, đã bị anh ta tháo dây an toàn, đẩy xuống xe.

Chẳng kịp trở tay, tôi bị vứt lại giữa đường, chỉ biết nhìn chiếc xe lao đi như bay.

Câu hỏi “Còn đám cưới của chúng ta thì sao?” cuối cùng vẫn chẳng có ai quan tâm.

Rõ ràng là mùa hè, vậy mà tôi lại run cầm cập.

Một cơn choáng váng ập đến như vỡ òa trong đầu.

3

Lần nữa tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Nhớ lại lời bác sĩ nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi:

“Có dấu hiệu sảy thai, thời gian tới cần đặc biệt chú ý.”

Hai ngày nay tôi cứ tưởng là kinh nguyệt đến sớm nên bụng mới khó chịu.

Không ngờ lại là… có thai.

Rõ ràng mỗi lần chúng tôi đều dùng biện pháp bảo vệ.

Chỉ có duy nhất lần sinh nhật Hàn Mục Bạch, anh ta nói đang trong thời kỳ an toàn, muốn thử “trực tiếp” một lần.

Còn chưa kịp tôi đồng ý, anh ta đã làm luôn rồi.

Lúc đó tôi hơi lo: “Lỡ có thai thì sao?”

Anh ta chẳng buồn quan tâm, hơi thở dồn dập:

“Nếu có thai, anh cưới em.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng còn chưa kịp nhô ra, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tôi lê bước nặng nề trở về nhà.

Vừa mở cửa, đã thấy một nam một nữ ngồi quấn lấy nhau trên ghế sofa.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, khoác trên người chiếc áo ngủ màu đỏ rộng thùng thình, nằm nghiêng người, tóc tai rối nhẹ, vài sợi tóc rũ trước trán, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng cuốn hút.

Người phụ nữ cũng mặc áo ngủ đỏ giống hệt, thoải mái tựa vào ngực anh ta.

Mái tóc dài mượt như thác nước buông xuống vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế, làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh đèn vàng.

Hàng mi dài khẽ run run như cánh bướm đang rung nhẹ.

Cả hai không biết đang nói chuyện gì, cười đùa rôm rả.

Cảnh tượng ấy đập vào mắt tôi như lưỡi dao sắc nhọn.

Tôi sững người tại chỗ, cả khuôn mặt cứng đờ, cảm thấy bản thân hoàn toàn không thuộc về nơi này.

Là Hàn Mục Bạch phát hiện ra tôi trước.

“Về rồi à? Đúng lúc lắm, dọn dẹp đống chén đĩa trên bàn đi.”

Tôi liếc nhìn bàn ăn, mỗi món ăn đều chỉ ăn vài miếng là bỏ, bày bừa lộn xộn.

Ánh mắt tôi lại lướt xuống bộ đồ ngủ trên người cô ta—bộ tôi đã tự tay chuẩn bị cho đêm tân hôn.

Tất cả cảm xúc xấu trong lòng như bị ai xé toạc, bùng nổ trong tích tắc.

“Tại sao tôi phải dọn? Tôi là người giúp việc nhà anh à?”

Đọc tiếp