- Trang chủ
 - Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn
 - Chương 99: Cậu cũng vô tội
 
Chương 99: Cậu cũng vô tội
Truyện: Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn
Tác giả: Ngô Bách Vạn
- Chương 1: Khách sạn Lệ Đô
 - Chương 2: Cận Dĩ Ninh là ai?
 - Chương 3: Biên Đình
 - Chương 4: Để lại đi
 - Chương 5: Đi với tôi
 - Chương 6: Tiệc sinh nhật
 - Chương 7: Báu vật
 - Chương 8: Tôi rất mong đợi
 - Chương 9: Tôi cũng có thể sử dụng
 - Chương 10: Để tôi thử xem
 - Chương 11: Anh Biên
 - Chương 12: Hôm nay ở đây khá nhộn nhịp đấy nhỉ?
 - Chương 13: Nhóc hồ ly
 - Chương 14: Phải trả thêm tiền
 - Chương 15: Có chuyện gì đó đã xảy ra.
 - Chương 16: Nội gián
 - Chương 17: Biên Đình, đến đây
 - Chương 18: Tính sổ
 - Chương 19: Dao bén
 - Chương 20: Đồng bệnh tương lân
 - Chương 21: Là tôi
 - Chương 22: Anh có tin tôi không?
 - Chương 23: Cút lên đây!
 - Chương 24: Cậu rất tốt
 - Chương 25: Rốt cuộc là vì cái gì?
 - Chương 26: Đừng để cậu ấy chết nhé
 - Chương 27: Liệu cậu có bằng lòng không?
 - Chương 28: Còn có một người là Biên Đình
 - Chương 29: Tất cả những thứ này đều là thật sao?
 - Chương 30: "Được"
 - Chương 31: Hiệu ứng cầu treo?
 - Chương 32: Chỉ cần anh vui là được
 - Chương 33: Xuống xe
 - Chương 34: Đã rõ
 - Chương 35: Chó hoang
 - Chương 36: Anh ấy không hút thuốc
 - Chương 37: Bởi vì em thích tôi.
 - Chương 38: Dấu ấn
 - Chương 39: Cậu ấy đang trốn
 - Chương 40: Ngày cưới
 - Chương 41: Người mình thích
 - Chương 42: Utopia
 - Chương 43: Đừng đuổi nữa
 - Chương 44
 - Chương 45: Cảm ơn sếp
 - Chương 46: Đừng làm cậu ấy đau lòng
 - Chương 47: Lập trường
 - Chương 48: Là tôi, Biên Đình
 - Chương 49: Cố thêm một chút nữa
 - Chương 50: Không thương lượng
 - Chương 51: Chuyện này là sai
 - Chương 52: Mơ trong mơ
 - Chương 53: Không phải là mơ!
 - Chương 54: Tôi sợ anh chết không tử tế
 - Chương 55: Mục tiêu
 - Chương 56: Vậy đã đủ kịch tính chưa?
 - Chương 57: Anh có thể dạy tôi
 - Chương 58: Lỗi đều ở tôi
 - Chương 59: Nhớ anh
 - Chương 60: Học hành chăm chỉ
 - Chương 61: Biến cố
 - Chương 62: Đừng khóc
 - Chương 63: Chết cũng không được
 - Chương 64: Anh Biên
 - Chương 65: Chúc cho ước mơ của cậu trở thành hiện thực
 - Chương 66: Đã từng thích anh
 - Chương 67: Ai đã quay trở lại
 - Chương 68: Lời thì thầm
 - Chương 69: Trùng hợp?
 - Chương 70: Bị chó cắn
 - Chương 71: Cậu đến đây làm gì?
 - Chương 72: Biết thân phận của anh
 - Chương 73: Cậu là Biên Đình à?
 - Chương 74: Sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện
 - Chương 75: Cái giá phải trả
 - Chương 76: Là Cận Dĩ Ninh à
 - Chương 77: Đừng hối hận
 - Chương 78: Em đã từng thích tôi
 - Chương 79: Bất kể là ai
 - Chương 80: Đêm nay thời tiết đẹp
 - Chương 81: Có chuyện muốn nói với em
 - Chương 82: Đồ bội bạc!
 - Chương 83: Chỉ cần hiện tại
 - Chương 84: Cạm bẫy
 - Chương 85: Bạn trai nhỏ
 - Chương 86: Mày là ai?
 - Chương 87: Hợp tác với chúng tôi
 - Chương 88: Việc cuối cùng
 - Chương 89: Phản bội
 - Chương 90: Thu lưới
 - Chương 91: Hạ màn
 - Chương 92: Sau này tôi không còn nữa
 - Chương 93: Việc đúng đắn
 - Chương 94: Sẽ không yêu em nữa
 - Chương 95: Chính là Cận Dĩ Ninh
 - Chương 96: Ai đã làm?
 - Chương 97: Em mới điên
 - Chương 98: Hãy để tôi giúp anh
 - Chương 99: Cậu cũng vô tội
 - Chương 100: Có phải là tôi không?
 - Chương 101: Em hài lòng rồi chứ?
 - Chương 102: Lòng tốt xin nhận
 - Chương 103: Quyền quyết định là ở anh
 - Chương 104: Thời gian ít ỏi còn lại
 - Chương 105: Lần lừa dối cuối cùng
 - Chương 106: Rời đi
 - Chương 107: Sao lại khóc rồi?
 - Chương 108: Vẫn còn rất nhiều thời gian
 - Chương 109: Hồi kết
 - Chương 110: Ngoại truyện 1
 - Chương 111: Ngoại truyện 2
 - Chương 112: Ngoại truyện 3: Tuyến if thời thơ ấu
 - Chương 113: Ngoại truyện 4: Tuyến if thời thơ ấu
 - Chương 114: Ngoại truyện 5: Tuyến if thời thơ ấu
 - Chương 115: Lời cuối
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Không rõ vì sao, Cận Dĩ Ninh đã có một giấc ngủ an lành nhất trong suốt thời gian qua.
Sau một đêm đầy rẫy hỗn loạn, anh hiếm khi dậy muộn như vậy. Ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, anh mới đứng dậy thay đồ và vệ sinh cá nhân.
Khi đã ăn mặc chỉnh tề, anh mở cửa phòng, ánh mắt ngay lập tức nhìn thấy cửa phòng đối diện mở toang, rèm cửa được kéo hết, chăn trên giường cũng đã được gấp gọn gàng.
Trong phòng không một bóng người, xung quanh im ắng. Người đã đường hoàng vào nhà đêm qua đã rời đi.
Chiếc lông vũ treo lơ lửng trong lòng Cận Dĩ Ninh cuối cùng cũng rơi xuống đất. Anh thờ ơ thu lại ánh mắt, bước qua cửa phòng khách.
Đây là điều đúng đắn, Cận Dĩ Ninh nghĩ. Sau một đêm bình tĩnh, Biên Đình cuối cùng đã đưa ra lựa chọn chính xác.
Tuy nhiên, suy nghĩ này vừa thoáng qua, điện thoại của anh đột nhiên rung lên. Anh bắt máy, và giọng nói của Biên Đình lập tức truyền đến từ ống nghe.
"Cận Dĩ Ninh, anh dậy chưa?" Giọng Biên Đình vẫn như thường lệ: "Tôi đã mua bữa sáng rồi, đang để trên bàn ăn đó."
Cảm xúc vừa chìm xuống đáy lại đột ngột dâng lên, Cận Dĩ Ninh vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào, đành phải nói gọn lỏn: "Ừm."
Biên Đình không bận tâm: "Tôi đang đợi anh ở bãi đậu xe. Ăn sáng xong thì xuống nhé."
Khác với Cận Dĩ Ninh, Biên Đình đêm qua đã ngủ không ngon. Cậu tỉnh dậy từ trước tám giờ sáng.
Mặc dù gần như không chợp mắt cả đêm, tinh thần của cậu lại tốt bất ngờ. Cậu ra ngoài sớm, về nhà thay một bộ đồ ngụy trang, lái một chiếc xe, tiện đường mua bữa sáng mang về.
Làm xong những việc này, đã đến giờ Cận Dĩ Ninh đi làm. Cậu như một người vệ sĩ tận tâm, kiểm tra tình trạng xe của ông chủ trước khi lên đường, sau đó đứng đợi ở bãi đậu xe, chờ Cận Dĩ Ninh thức dậy.
Biên Đình đợi trong xe khoảng mười lăm phút, thì thấy bóng dáng Cận Dĩ Ninh xuất hiện ở cửa thang máy.
Không biết là do Biên Đình hôm nay ngụy trang quá khác so với người thật nên Cận Dĩ Ninh không nhận ra hay là anh cố ý lờ đi. Cận Dĩ Ninh bước qua cửa sổ xe của Biên Đình mà không hề liếc nhìn, thậm chí không chào hỏi một tiếng nào.
Đêm qua Tề Liên Sơn bị thương nên anh ta sẽ không thể đi làm trong vài ngày. Cận Dĩ Ninh không gọi tài xế khác đến đón, anh đi thẳng đến xe của mình, mở cửa và ngồi vào ghế lái.
Chiếc sedan màu đen bật đèn, từ từ rời khỏi chỗ đỗ. Biên Đình lập tức lái xe đi theo.
Biên Đình đi sau xe Cận Dĩ Ninh, đưa anh đến công ty. Làm vệ sĩ cho Cận Dĩ Ninh là việc mà Biên Đình đã quá quen thuộc. Đêm qua vừa gây ra chuyện lớn, hôm nay là một ngày hiếm hoi yên bình. Suốt cả ngày không có tình huống đặc biệt nào xảy ra, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vào buổi tối, Cận Dĩ Ninh tan làm đúng giờ và về nhà. Biên Đình vẫn lái xe theo sau, về đến chung cư cùng lúc với anh.
Cận Dĩ Ninh đi trước, vào nhà trước. Biên Đình đứng trước cánh cửa đang đóng kín, có chút khó xử.
Đêm qua, cậu bị cảm xúc chi phối, dựa vào sự nuông chiều của Cận Dĩ Ninh trong quá khứ mà liều lĩnh ở lại nhà anh. Nhưng hôm nay, sự bốc đồng đã qua đi, lý trí lại chiếm ưu thế. Cậu biết rằng mối quan hệ của họ bây giờ mong manh đến mức một cơn gió nhỏ cũng có thể thổi tan, và cậu không có tư cách để hành động tùy tiện như vậy nữa.
Biên Đình cứ đứng ngoài cửa rất lâu. Đèn cảm ứng ở cửa ra vào bật rồi lại tắt vài lần. Bàn tay muốn gõ cửa cứ giơ lên rồi lại hạ xuống.
Đúng lúc cậu quyết định sẽ đứng đợi ở hành lang thì, một tiếng "tít" vang lên. Cửa ra vào tự động bật mở trước mặt Biên Đình, ánh đèn vàng ấm áp tràn ra từ khe cửa.
Kể từ ngày đó, bên cạnh Cận Dĩ Ninh có thêm một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai. Cậu chàng này hành động rất kín đáo và bí ẩn, hàng ngày đều đội mũ lưỡi trai và đeo kính gọng đen. Lạnh lùng ít nói, thái độ cực kỳ ngầu, không nói chuyện với ai. Bình thường thì như rồng thấy đầu không thấy đuôi nhưng luôn xuất hiện khi Cận Dĩ Ninh cần, làm xong việc là đi ngay.
Nửa tháng sau, Tề Liên Sơn bình phục và trở lại làm việc. Sáng sớm, anh ta đến nhà đón Cận Dĩ Ninh đi làm, vừa bước vào cửa đã thấy Biên Đình nghiêm túc ngồi ăn sáng ở bàn ăn, mắt anh ta trợn tròn.
"Cậu cậu cậu..." Tề Liên Sơn ngơ ngác nhìn xung quanh, một lúc lâu cũng không thể nói hết câu.
Biên Đình biết thân phận của mình có thể che giấu được những người mới xung quanh Cận Dĩ Ninh, nhưng không thể qua mắt được Tề Liên Sơn- người đã nhìn cậu lớn lên. Cậu đặt đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng rồi chào hỏi: "Chào buổi sáng, anh Sơn."
Tề Liên Sơn lập tức muốn vào bếp lấy dao phay ra chém cậu. Biên Đình ngăn lại, nghiêm túc nói với anh ta rằng vì cảnh sát đã thất hứa, không thực hiện lời hứa năm xưa, bây giờ cậu đã hoàn toàn trở mặt với họ và quay về nương tựa Cận Dĩ Ninh.
Tề Liên Sơn nghe xong quả nhiên giận dữ, mắng cậu là kẻ vô liêm sỉ, bội bạc. Biên Đình cũng không tức giận, thản nhiên thừa nhận, khiến Tề Liên Sơn mất kiểm soát cảm xúc, quay đầu nhìn Cận Dĩ Ninh đang ngồi trước bàn: "Sếp Cận, chuyện này ngài cũng tin sao?"
Cận Dĩ Ninh cầm cốc cà phê, cúi đầu uống một ngụm, không nói gì.
Thái độ lật lọng của Biên Đình khiến Tề Liên Sơn không thể chấp nhận, càng không thể tin tưởng cậu. Nhưng ông chủ đã thiên vị cậu từ nhỏ, bây giờ thì như bị mỡ lợn che mắt, ngay cả những lời nói dối như vậy cũng tin.
Vì Cận Dĩ Ninh muốn giữ Biên Đình lại, Tề Liên Sơn dù không hài lòng cũng chỉ có thể nhịn. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Biên Đình đều không tránh khỏi râu ria dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì Cận Dĩ Ninh đã dặn dò, anh ta vẫn phải miễn cưỡng giúp Biên Đình chuẩn bị một bộ hồ sơ giả mới.
Biên Đình cũng chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể trở lại bên cạnh Cận Dĩ Ninh.
Nhưng phúc họa trên đời đều tương đối. Một mặt đắc ý, mặt khác sẽ gặp xui xẻo. Biên Đình với đầy mình những vết thương cũ mới, trải qua mưa gió vài ngày, vết thương bất ngờ bị nhiễm trùng.
Vị bác sĩ thấy cậu không biết quý trọng cơ thể mình như vậy nên tức giận mắng cho một trận, rồi kê một đống thuốc, dặn dò cậu mỗi tối phải khử trùng và thay băng cẩn thận, nếu không thì sống chết tự chịu trách nhiệm.
Lần này Biên Đình không dám không nghe lời bác sĩ. Dù công việc có mệt đến mấy, mỗi tối trước khi đi ngủ, cậu đều lấy hộp thuốc ra ngoan ngoãn khử trùng và bôi thuốc.
Tối nay có một chuyến tàu cập cảng, Biên Đình tan làm muộn hơn một chút. Về nhà tắm xong, mở hộp thuốc ra trời đã quá nửa đêm.
Cậu ngồi trên sofa vừa cởi áo thì Cận Dĩ Ninh đột nhiên mở cửa bước ra khỏi phòng.
Tạm thời Biên Đình không tiện về nhà mình, gần đây cậu đều ở lại nhà Cận Dĩ Ninh. Mặc dù hai người dường như đã giải quyết được một nửa khúc mắc trong lòng và sống hòa thuận với nhau, nhưng khi đối diện với Biên Đình, Cận Dĩ Ninh vẫn thường xuyên tỏ ra khó chịu.
"Chưa ngủ à?" Biên Đình không thèm để ý, cậu ngẩng đầu chào hỏi, tiếp tục dùng kẹp gắp bông gạc để khử trùng vết thương trên eo với một tư thế khó khăn.
"Tôi vừa ra ngoài đi vệ sinh." Ánh mắt Cận Dĩ Ninh dừng lại trên người Biên Đình một lát, rồi đi thẳng đến bên cạnh cậu ngồi xuống. Anh rút chiếc kẹp trong tay cậu ra, ném miếng bông bẩn vào thùng rác, thay một miếng mới.
Cảm giác mát lạnh ướt át chạm vào da. Biên Đình mím môi, khẽ mỉm cười.
Phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính của Cận Dĩ Ninh vừa to vừa rộng, không hiểu nửa đêm anh đi vệ sinh ở đâu, lại phải chạy ra phòng khách.
"Cười cái gì." Cận Dĩ Ninh mặt mày cau có, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. Anh dùng miếng bông tẩm cồn i-ốt, ấn đều lên vùng da xung quanh vết thương của Biên Đình.
"Tôi cá là anh sẽ không thể lờ tôi quá lâu đâu." Biên Đình quay lưng lại với Cận Dĩ Ninh, co một chân lên, cằm tựa vào đầu gối, nụ cười càng trở nên ngông nghênh: "Anh thấy chưa, tôi thắng rồi."
Cận Dĩ Ninh nghe vậy, ném chiếc kẹp trở lại khay, đứng dậy định bỏ đi.
"Ê, tôi đùa thôi..." Biên Đình quay người định ngăn lại, vừa giơ tay ra, cả người như bị đánh một cú mạnh, đổ sụp về phía trước, lưng đau đớn gập lại.
"Á, đau quá." Biên Đình run nhẹ, mặt nhăn nhúm lại, trông vô cùng đáng thương: "Vết thương hình như bị rách rồi, anh qua đây giúp tôi xem với."
Cận Dĩ Ninh hoảng hốt, lập tức ngồi xuống, lúng túng giúp cậu kiểm tra. May mắn thay, chỉ là cậu hơi giật mình một chút, không có gì nghiêm trọng.
Lần này anh không dám động đậy bừa bãi nữa, lẳng lặng lấy băng gạc, tiếp tục giúp cậu băng bó và bôi thuốc.
Biên Đình tựa đầu trở lại đầu gối, nụ cười trên môi càng đắc ý hơn khiến người ta quên mất những giọt mồ hôi lạnh trên trán cậu là do đau đớn mà thành.
Trên lưng Biên Đình chằng chịt nhiều vết sẹo cũ. Những vết sẹo này nông sâu khác nhau, hình dạng cũng kỳ lạ, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được lúc bị thương đã thảm khốc đến mức nào.
Cận Dĩ Ninh của ngày xưa có thể kể vanh vách nguồn gốc của từng vết sẹo. Thỉnh thoảng có thêm một vết sẹo mới cũng nghiêm trọng như trời sập, khiến cả nhà náo loạn.
Nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, trên lưng Biên Đình đã thêm nhiều vết sẹo mới mà anh chưa từng thấy.
"Lúc đó." Cận Dĩ Ninh đưa tay, lướt qua một vết sẹo tròn trên vai, đầu ngón tay ấn mạnh vào mép vết sẹo: "Đau không?"
Nguồn gốc của vết sẹo này anh biết. Đó là do Trang Lâm bắn vào ngày cảnh sát vây bắt Tưởng Thịnh.
"Từng đau." Cơ thể Biên Đình run lên rất nhẹ, nhưng cậu vẫn thản nhiên nói: "Bây giờ không đau nữa."
Cận Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào vết sẹo, ngón tay vẫn dừng lại trên da cậu, không động đậy. Da của Biên Đình rất trắng, làm cho vết sẹo càng thêm nổi bật, như một vết mực loang trên giấy.
Biên Đình cảm thấy người phía sau đột nhiên im lặng, cậu tò mò quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Cận Dĩ Ninh: "Lành rồi mà, anh đừng có trưng ra vẻ mặt đó."
"Tôi có vẻ mặt gì?" Cận Dĩ Ninh rụt tay lại, lảng tránh ánh mắt cậu, cúi đầu vặn chặt nắp chai thuốc.
"Một vẻ mặt..." Biên Đình suy nghĩ một chút, nói nửa thật nửa giả: "Đau lòng?"
"Ai thèm đau lòng cho em, do em tự chuốc lấy." Cận Dĩ Ninh đặt chai cồn i-ốt trở lại hộp thuốc, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn một chút cảm xúc nào: "Quay đầu lại, sắp dán băng gạc rồi."
Tối nay trời không đẹp, gió thổi vù vù nhưng máy sưởi trong phòng khách được bật rất cao. Ở trong đó lâu, người sẽ trở nên lười biếng.
Biên Đình vừa thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc của Cận Dĩ Ninh, vừa mở một cuốn sách đang đọc dở, say sưa đọc.
Không khí giữa hai người là một sự tĩnh lặng đã lâu không có. Thời gian như quay ngược, họ trở về những ngày tháng trên núi Nguyên Minh.
Cận Dĩ Ninh cắt một đoạn gạc sạch, dán lên lưng Biên Đình. Anh lướt mắt nhìn qua, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, dường như vô tình hỏi cậu: "Sao lại có hứng thú đọc cái này?"
Cuốn sách đang mở trước mặt Biên Đình là một cuốn sách lớn hoàn toàn bằng tiếng Anh. Tên của nó có thể dịch là "Hóa học và Chế tạo Chất nổ". Đúng như tên gọi, nó giới thiệu chi tiết công thức và cách chế tạo các loại chất nổ.
Tiếng Anh của Biên Đình khá tốt, là do Cận Dĩ Ninh đã đích thân ép cậu học. Không ngờ sau khi thành thạo, cậu lại dùng để đọc những loại sách này.
"Đây là sách của anh, tôi lấy từ trên bàn." Biên Đình rất hứng thú với nội dung cuốn sách, dán mắt vào trang giấy, không ngẩng đầu lên, hỏi lại Cận Dĩ Ninh: "Tại sao anh lại đọc nó?"
Ngoài cuốn sách trên tay Biên Đình, trên giá sách của Cận Dĩ Ninh còn có rất nhiều cuốn sách tương tự. Anh không chỉ đọc qua loa cho vui, mà còn nghiên cứu rất kỹ, ghi chú và bình luận chi tiết vào những chỗ trống.
"Em nghĩ xem?"
Cận Dĩ Ninh nghe ra ý thăm dò trong lời nói của cậu. Anh cố ý nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói nửa thật nửa giả: "Học nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa, sẽ có lúc cần dùng. Ví dụ như khi Diêu Nhược Long đồng ý gặp tôi..." Nói đến đây, Cận Dĩ Ninh dừng lại, anh nhìn cuốn sách, xòe lòng bàn tay ra, làm một động tác mô phỏng vụ nổ: "Boom!"
Cùng nhau chết, cùng nhau banh xác.
"Nghe có vẻ hay đấy." Biên Đình không ngẩng đầu, tay lật một trang sách. Cậu không những không phản đối lời nói nguy hiểm của Cận Dĩ Ninh, mà còn nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Để tôi nghiên cứu kỹ xem làm thế nào để đảm bảo không sai sót, một đòn là thành công."
Đến lượt Cận Dĩ Ninh ngẩn người. Anh nghĩ rằng sau khi Biên Đình nhìn thấy manh mối, ít nhất cũng sẽ nói vài lời đạo đức để khuyên anh quay đầu lại.
Nhưng cậu không làm vậy. Ngược lại, cậu còn tỏ ra kiên quyết đi đến cùng, dù đó là địa ngục thì cậu cũng sẽ cùng đi.
Đây có phải là điều mình mong muốn không? Động tác trên tay Cận Dĩ Ninh dừng lại, một ý nghĩ chợt nảy ra trong lòng.
Mình có thực sự muốn cùng Biên Đình rơi vào địa ngục vĩnh hằng không? Anh không có câu trả lời.
"À, tôi nghe anh Sơn nói tháng sau anh sẽ đi Đài Loan." Biên Đình không biết Cận Dĩ Ninh đang nghĩ gì, quay đầu lại, cố gắng nhìn anh: "Cho tôi đi cùng được không?"
Có một lô hàng quan trọng sắp được chuyển khẩu ở Đài Loan, cần Cận Dĩ Ninh đích thân đến một chuyến.
Cận Dĩ Ninh lấy lại tinh thần, đặt tay lên vai cậu, không cho cậu cử động bừa bãi: "Nếu tôi nói không được, em sẽ không đi sao?"
Biên Đình trả lời rất dứt khoát: "Sẽ không."
Cận Dĩ Ninh không trả lời ngay. Anh bỏ kéo xuống, cũng cất đi ý định trêu chọc cậu, nhìn vào bóng của hai người trên thảm, nhẹ nhàng hỏi: "Biên Đình, em có từng nghĩ cho bản thân mình chưa?"
Câu hỏi này mơ hồ, không đầu không cuối. Biên Đình không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Tôi sao cơ?"
Từ năm mười bảy tuổi, Biên Đình đã trở thành người chỉ điểm cho cảnh sát, nằm vùng trong Tập đoàn Tứ Hải. Nhiều lần cậu đối mặt với sống chết. Sau khi hoàn thành sứ mệnh, cậu lại trở về bên cạnh Cận Dĩ Ninh, đánh đổi tất cả và cùng anh đi đến vách đá mà cậu biết chắc là đường cùng.
Cậu cứ ngỡ mình đã đưa ra một quyết định không phụ lòng bất kỳ ai, không phụ công lý, cũng không phụ tình cảm.
Nhưng cậu đã quên mất chính bản thân mình. Sự tồn tại của cậu không phải là vì bất kỳ ai. Cậu không có nghĩa vụ phải gánh vác kỳ vọng của người khác, không có trách nhiệm phải chịu hậu quả do người khác gây ra.
Cậu cũng vô tội, cậu cũng có quyền sống tốt cuộc đời của chính mình.