- Trang chủ
- Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm
- Chương 39: Gài bẫy.
Chương 39: Gài bẫy.
Truyện: Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm
Tác giả: Phàn Nguyệt Lượng
- Chương 1: Luân hồi
- Chương 2: Tìm kiếm.
- Chương 3: Sát ý.
- Chương 4: Về nhà.
- Chương 5: Bỏ trốn.
- Chương 6: Trói buộc.
- Chương 7: Tìm người.
- Chương 8: Lựa chọn.
- Chương 9: Bắt lấy.
- Chương 10: Bị tập kích.
- Chương 11: Bị giam cầm.
- Chương 12: Trỗi dậy.
- Chương 13: Sa đọa.
- Chương 14: Tình cờ gặp gỡ.
- Chương 15: Vận mệnh.
- Chương 16: Cô nương.
- Chương 17: Ở lại.
- Chương 18: Gây ra biến cố.
- Chương 19: Bí mật.
- Chương 20: Sợ hãi.
- Chương 21: Sinh thần.
- Chương 22: Lễ vật.
- Chương 23: Kẻ thù.
- Chương 24: Thanh âm.
- Chương 25: Bởi vì...
- Chương 26: Lời hứa.
- Chương 27: Rừng rậm
- Chương 28: Tìm người.
- Chương 29: Quan hệ.
- Chương 30: Lúng túng.
- Chương 31: Mối bận tâm.
- Chương 32: Nóng vội.
- Chương 33: Mộng mị.
- Chương 34: Trốn tránh.
- Chương 35: Xông vào.
- Chương 36: Đau quá...
- Chương 37: Hàn đàm.
- Chương 38: Mệnh lệnh.
- Chương 39: Gài bẫy.
- Chương 40: Đôi tai.
- Chương 41: Ảo cảnh.
- Chương 42: Quá khứ.
- Chương 43: Cao dược.
- Chương 44: Khói độc.
- Chương 45: Đôi mắt.
- Chương 46: Trận pháp.
- Chương 47: Ngọn lửa.
- Chương 48: Ý thức.
- Chương 49: Đại sự.
- Chương 50: Có chuyện.
- Chương 51: Bỏ trốn.
- Chương 52: Biến thiên.
- Chương 53: Trở mặt.
- Chương 54: Rút kiếm.
- Chương 55: Tỉnh giấc.
- Chương 56: Nhìn lén.
- Chương 57: Khắc chế.
- Chương 58: Ma giới.
- Chương 59: Tâm cơ.
- Chương 60: Ngưỡng Dung.
- Chương 61: Thích.
- Chương 62: Ám sát.
- Chương 63: Thân thế.
- Chương 64: Cha mẹ.
- Chương 65: Vui vẻ.
- Chương 66: Túy thành.
- Chương 67: Chuyện cũ.
- Chương 68: Sai lầm.
- Chương 69: Chân tướng.
- Chương 70: Kết thúc.
- Chương 71: Phát điên.
- Chương 72: Báo thù.
- Chương 73: Báo ứng.
- Chương 74: Nội tâm.
- Chương 75: Thành chủ.
- Chương 76: Tiếp tục.
- Chương 77: Tù nhân.
- Chương 78: Ma Tôn.
- Chương 79: Nói thật.
- Chương 80: Tặng người.
- Chương 81: Lật mặt.
- Chương 82: Thay đổi.
- Chương 83: Nguy cơ.
- Chương 84: Tập kích.
- Chương 85: Không được.
- Chương 86: Chủ nhân.
- Chương 87: Nhập thể.
- Chương 88: Khe nứt.
- Chương 89: Chủ động.
- Chương 90: Hiểu nhầm.
- Chương 91: Từ bỏ
- Chương 92: Quyết định.
- Chương 93: Ghen.
- Chương 94: Buồn cười.
- Chương 95: Suy đoán.
- Chương 96: Năm mới.
- Chương 97: Tin đồn.
- Chương 98: Bất an.
- Chương 99: Thành thật.
- Chương 100: Ép hỏi.
- Chương 101: Tàn nhẫn.
- Chương 102: Suy đoán.
- Chương 103: Cứu người.
- Chương 104: Cái bẫy.
- Chương 105: Trở về.
- Chương 106: Tỉnh giấc.
- Chương 107: Quên lãng.
- Chương 108: Buông tay.
- Chương 109: Cảm ơn.
- Chương 110: Tỉnh lại.
- Chương 111: Ký ức.
- Chương 112: Chết tâm.
- Chương 113: Tai họa.
- Chương 114: Chung cuộc.
- Chương 115: Thành toàn.
- Chương 116: Làm lại.
- Chương 117: Kết thúc.
- Chương 118: Phiên ngoại.
- Chương 119: Phiên ngoại.
- Chương 120: Phiên ngoại.
- Chương 121: Phiên ngoại.
- Chương 122: Phiên ngoại.
- Chương 123: Phiên ngoại.
- Chương 124: Phiên ngoại.
- Chương 125: Phiên ngoại.
- Chương 126: Phiên ngoại.
- Chương 127: Phiên ngoại.
- Chương 128: Phiên ngoại.
- Chương 129: Phiên ngoại.
- Chương 130: Phiên ngoại.
- Chương 131: Phiên ngoại.
- Chương 132: Phiên ngoại.
- Chương 133: Phiên ngoại.
- Chương 134: Phiên ngoại.
- Chương 135: Phiên ngoại.
- Chương 136: Phiên ngoại.
- Chương 137: Phiên ngoại.
- Chương 138: Phiên ngoại.
- Chương 139: Phiên ngoại.
- Chương 140: Phiên ngoại.
- Chương 141: Phiên ngoại.
- Chương 142: Phiên ngoại.
- Chương 143: Phiên ngoại.
- Chương 144: Phiên ngoại.
- Chương 145: Phiên ngoại.
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tề Vọng Thiên xưa nay vẫn kiêng dè Minh Đức Nghĩa. Dù con trai đang bị đối phương giữ làm con tin, hắn cũng không dám đơn thương độc mã tiến vào Dược Tông Đường.
Nhưng hiện tại tình hình trong Linh Đan Tông không mấy khả quan. Nếu mấy lão già kia biết Tề Hằng bị Minh Đức Nghĩa bắt giữ, e rằng sẽ nhân cơ hội mượn danh hắn để gây chuyện, mà hắn thì vốn đã không vững gốc trong tông môn, sợ rằng sau chuyện này, lòng người càng thêm chia rẽ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Vọng Thiên chỉ dám mang theo hai thuộc h* th*n tín.
Vào thời điểm nhạy cảm thế này, hắn vẫn chưa muốn trở mặt với Minh Đức Nghĩa. Nếu có thể nói chuyện được, ngồi xuống đàm phán trong hòa bình cũng là lựa chọn không tồi.
Linh Đan Tông và Dược Tông Đường đều nằm gần huyện Cửu Nghiêu, nhưng lại ở hai hướng hoàn toàn đối lập.
Đi từ Linh Đan Tông đến Dược Tông Đường, băng qua huyện Cửu Nghiêu là con đường ngắn nhất, nhưng vì muốn giấu tung tích, Tề Vọng Thiên chỉ đành chọn đường vòng.
Hắn không dám dùng pháp khí phi hành trong tông môn, lén dẫn theo ba con linh thú đã được thuần hóa, cưỡi gió lướt đi suốt hai ngày trời.
Tới khi bọn họ đến được nơi đặt trụ sở Dược Tông Đường, đã là hai ngày sau.
Tựa hồ Minh Đức Nghĩa đã đoán trước được thời gian họ đến, cố ý sai người chờ sẵn bên ngoài.
Người đó xem chừng tuổi không lớn, nhưng gầy đến rợn người, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tràn đầy nỗi sợ không sao che giấu nổi.
Tề Vọng Thiên còn chưa mở miệng, người nọ đã run rẩy nhìn hắn:
"Xin hỏi... ngài có phải là Tề tông chủ của Linh Đan Tông?"
Tề Vọng Thiên nhíu mày: "Là ta."
"Ta... ta phụng mệnh tông chủ của chúng ta đến đây đón tiếp. Xin... xin ba vị theo ta."
Người kia vừa nói xong, liền vung tay trong không trung.
Một cánh cửa đen kịt hiện ra trước mắt Tề Vọng Thiên và hai thuộc hạ.
Tề Vọng Thiên nhìn người đó bước vào trước, do dự giây lát rồi cũng không còn lựa chọn nào khác, đành theo vào.
Hai thuộc hạ bám sát ngay sau.
Trong lòng Tề Vọng Thiên mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sai sai. Nhưng trước nay hắn chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người của Dược Tông Đường, càng chưa từng đặt chân vào trụ sở của bọn họ, nhất thời không thể nói rõ rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Vượt qua hành lang tối tăm sâu hút, trước mắt họ đột nhiên hiện ra một biển hoa rực rỡ lóa mắt.
Tuy bên ngoài đang tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong Dược Tông Đường có kết giới bảo vệ, vẫn giữ được vẻ xuân ấm như ba phần của mùa hạ.
Ánh nắng vàng dịu như nhung phủ lên mi mắt, khiến toàn bộ tầm nhìn như được nhuộm bởi một lớp sáng ấm áp.
Có lẽ vì mặc quá dày, Tề Vọng Thiên đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Hắn theo phản xạ kéo cổ áo ra.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an khó tả.
Lúc này, hắn nghe thấy người đi trước cất lời:
"Ba... ba vị mời đi bên này."
"Khoan đã." Hắn gọi người đó lại. "Ngươi tên gì?"
Người kia khựng bước lại, cả thân hình cứng đờ thấy rõ.
Tề Vọng Thiên nảy sinh nghi ngờ, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt vào bóng lưng người nọ.
Rất nhanh, hắn nhận ra người kia đang run lên, như thể vừa nghe thấy điều gì vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Tề Vọng Thiên càng thêm nghi hoặc. Hắn cố gắng hồi tưởng lại câu hỏi vừa nãy của mình.
Chỉ hỏi tên thôi mà?
Chẳng lẽ câu hỏi này đáng sợ đến thế sao? Đến mức khiến đối phương sợ đến run rẩy?
Hay là vì bản thân người kia đã chột dạ, bị một câu vô tình của hắn đâm trúng tim đen?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Vọng Thiên chầm chậm trở nên u ám.
Hắn sớm nên đoán được, Minh Đức Nghĩa tuyệt đối không có lòng tốt gì!
Có lẽ ngay từ đầu đối phương đã không định thương lượng gì hết, mà đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ hắn ngu ngốc vì con mà nhảy vào thôi.
Tề Vọng Thiên và hai thuộc hạ nhìn nhau, chân mày ai nấy đều nhíu chặt như thể muốn thắt lại thành một nút chết.
Ngay khi hắn còn đang cân nhắc có nên tiếp tục đi tiếp hay không, thì bất thình lình nghe thấy người nọ lên tiếng.
"Yến Phong." Gần như là thì thào trong hơi thở, mang theo nỗi sợ không cách nào hình dung, "Bẩm Tề tông chủ, ta tên là... Yến Phong."
"Yến Phong?!"
Tề Vọng Thiên đột ngột nâng cao giọng, theo phản xạ quay đầu nhìn hai thuộc hạ bên cạnh.
Chỉ thấy cả hai người kia cũng mang vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt.
Sở dĩ bọn họ nhớ được cái tên Yến Phong, là bởi năm đó bọn họ cùng người của nhà Hộc Luật Yển đến Túy Thành để tìm hắn, nghe nói Hộc Luật Yển bị một người tên là Yến Phong mang đi.
Yến Phong xuất thân nghèo khó, cha mất sớm, một tay mẹ nuôi lớn. Mẹ hắn chỉ là một phụ nhân nông thôn tầm thường không có tài cán gì, chỉ biết may vá kiếm sống qua ngày. Nhưng cuối cùng vì lao lực quá độ, mang bệnh triền miên mấy năm rồi cũng qua đời.
Yến Phong và Hộc Luật Yển quen biết từ thuở nhỏ. Tuy lớn hơn Hộc Luật Yển bốn, năm tuổi, nhưng lại là người bạn duy nhất của hắn. Hắn dẫn Hộc Luật Yển lang thang khắp đầu đường xó chợ ở Túy Thành, lúc túng thiếu đến mức phải trộm cắp để sống qua ngày.
Mãi đến năm Hộc Luật Yển lên tám, thể chất đặc biệt của hắn bị người phát hiện, mẹ hắn mới vội vã đưa hắn rời khỏi nơi đó trong đêm.
Từ đó về sau, Hộc Luật Yển phiêu bạt bên ngoài suốt bốn năm trời, bặt vô âm tín.
Cũng chính trong bốn năm ấy, người của nhà Hộc Luật bắt đầu ráo riết tìm kiếm tung tích của hắn.
Mãi đến khi cuối cùng có được tin tức, Hộc Luật Yển đã lang bạt bên ngoài cho đến mười hai tuổi. Năm ấy, mẹ hắn – người phụ nữ hành nghề kĩ nữ – bị l*t s*ch quần áo, đánh đến chết rồi treo xác lên lầu cao, mặc cho gió thổi nắng phơi.
Hộc Luật Yển đứng dưới lầu nhìn suốt hai ngày hai đêm.
Thế nhưng người nhà họ Hộc Luật còn chưa kịp ra tay, hắn đã bị một thiếu niên tên là Yến Phong đưa đi mất.
Tề Vọng Thiên cùng người nhà họ Hộc Luật nhanh chóng tìm đến nhà Yến Phong, nào ngờ nơi ấy đã sớm không một bóng người, đồ đạc đáng giá cũng bị dọn sạch.
Yến Phong...
Hai năm trước, bọn họ đã đào ba tấc đất để truy lùng tung tích kẻ này, lại không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên ấy ở chính Đường Dược Tông.
Dù chưa thể chắc chắn người này có phải là Yến Phong năm xưa hay không, nhưng liên hệ với việc hai năm nay Dược Tông không tiếp khách, thậm chí còn hao tổn đại công sức bày trận pháp che giấu toàn bộ tông môn, Tề Vọng Thiên liền biết tám chín phần là đúng như hắn đoán.
Lại nghĩ đến gương mặt giả nhân giả nghĩa của Minh Đức Nghĩa khi năm xưa cùng bọn họ "giả vờ" truy tìm Yến Phong, ngọn lửa giận trong lòng Tề Vọng Thiên phút chốc bùng lên, từ cổ họng xông thẳng l*n đ*nh đầu, khiến hắn đầu óc quay cuồng, lý trí mờ mịt.
Hay lắm!
Hay cho một Minh Đức Nghĩa giỏi giả vờ!
Không chỉ giấu giếm tung tích Yến Phong và Hộc Luật Yển, mà còn giả điên giả dại xoay mòng mòng ba tông hai phái cùng người nhà Hộc Luật, giờ đây lại còn đem chính con trai hắn ra uy h**p!
Tề Vọng Thiên sắc mặt trầm hẳn, lạnh lùng bật cười:
"Đường chủ các ngươi ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn, vừa khéo ta cũng có nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ."
Bọn họ theo sau Yến Phong băng qua biển hoa, lại đi qua mấy dãy hành lang ngoằn ngoèo khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa phòng.
Thân thể Yến Phong lần nữa run rẩy không thể khống chế, sợ hãi đọng lại trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy như một cái xác khô, tựa hồ có thể hóa thành hình.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, len lén liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tề Vọng Thiên, rồi cẩn thận giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Đường chủ," Yến Phong khẽ giọng nói, "Bọn họ đến rồi."
Ngay khi lời vừa dứt, bên trong vang lên một giọng nam trong trẻo:
"Để bọn họ vào."
Yến Phong cúi đầu khom lưng đẩy cửa ra, quay người làm động tác mời:
"Ba vị, mời vào."
Tề Vọng Thiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước vào, hai thuộc hạ theo sát không rời.
Nếu Tề Vọng Thiên dám đến thẳng Dược Tông, ắt hẳn đã có chuẩn bị. Hơn nữa từ nãy đến giờ những điều kỳ quái cứ chất chồng lên nhau, khiến hắn trong âm thầm đã triệu hồi kiếm bản mệnh ngay khi bước qua ngưỡng cửa.
Hai thuộc hạ của hắn cũng không chậm trễ.
Ba người nắm chặt trường kiếm, bước đi cẩn trọng.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy bóng dáng Minh Đức Nghĩa đâu, chỉ thấy một thanh niên vận y phục trắng đứng phía sau một án thư rộng lớn, đang cúi đầu xem một quyển sách trên mặt bàn.
Khi cảm nhận được họ đã tiến đến gần, thanh niên ấy ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên khuôn mặt của Tề Vọng Thiên:
"Ngươi chính là Tề Tông chủ?"
"Là ta."
Tề Vọng Thiên giọng đã mất kiên nhẫn. Khi phát hiện tu vi đối phương chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng cháy đến cực điểm.
Hắn lật tay, vận linh lực hất rơi quyển sách trên bàn, gằn giọng:
"Minh Đức Nghĩa đâu? Con trai ta đâu?"
Mị Lục trơ mắt nhìn quyển sách bị quăng xuống đất, vậy mà không hề nổi giận. Y bước lên nhặt sách lên, nhẹ nhàng phủi lớp bụi không hề tồn tại trên đó.
Tề Vọng Thiên bước lên một bước, quát lớn:
"Nói chuyện đi!"
Mị Lục ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của hắn, giọng nói vẫn dịu dàng như nước:
"Tề Tông chủ, ngài trước hãy trả lời ta một câu, rồi ta sẽ trả lời lại ngài hai câu, được không?"
Ánh mắt Tề Vọng Thiên thoắt cái trở nên hung hãn, kiếm bản mệnh trong tay dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, lập tức rung lên ong ong, làm lòng bàn tay hắn cũng tê rần.
Nếu không phải đang đứng giữa Dược Tông, hắn chắc chắn đã chém bay đầu thanh niên này.
Một kẻ Trúc Cơ nho nhỏ, không bằng con kiến, vậy mà dám mặc cả với hắn?!
Nhưng hiện tại nghi vấn quá nhiều, chưa nói đến chuyện từ nãy đến giờ không thấy bất kỳ ai khác, chỉ riêng việc Yến Phong gọi thiếu niên này là "đường chủ" cũng đủ để hắn phải đè nén mọi oán hận và bực dọc trong lòng.
Tề Vọng Thiên hít sâu một hơi, vừa lặng lẽ quan sát căn phòng này – có vẻ là một thư phòng – vừa lạnh giọng:
"Ngươi hỏi đi."
Mị Lục giơ quyển sách trong tay lên, tò mò hỏi:
"Trong quyển sách này, Minh Đức Nghĩa có ghi chép lại rất chi tiết quá trình các môn phái các người chia nhau nội tạng của Hộc Luật Yển. Thế nhưng có một điểm ta mãi vẫn không sao hiểu nổi."
Tề Vọng Thiên vừa nghe đến cái tên Hộc Luật Yển, toàn thân liền run lên một trận.
Ngay sau đó, sát ý nồng nặc liền trào ra từ đáy mắt, khiến dung mạo hắn cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Nhưng Mị Lục dường như chẳng hề hay biết, vẫn tiếp tục nói:
"Linh Đan Tông và Dược Tông nằm ở ranh giới giữa chính đạo và ma giới. Dù mấy năm gần đây các ngươi dần dần được giới chính đạo chấp nhận, nhưng muốn thật sự đứng vững trong chính giới thì vẫn còn một đoạn đường dài phải đi. Như vậy thì, hai môn phái các ngươi làm cách nào khiến nhà họ Hộc Luật chịu nhường một phần lợi ích từ Hộc Luật Yển cho các ngươi vậy?"
Vấn đề này, thật sự Mị Lục đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
Dựa theo tình hình của giới chính đạo hiện nay, những đại năng cần đến nội tạng của Hộc Luật Yển nhiều không đếm xuể, vì sao nhà họ Hộc Luật lại cố tình đem lưỡi và tai của hắn giao cho Minh Đức Nghĩa và Tề Vọng Thiên?
Dẫu Minh Đức Nghĩa là đường chủ của Dược Tông, nhưng Dược Tông từ lâu đã bị xem là môn phái không đứng đắn, chẳng mấy người coi trọng.
Còn Tề Vọng Thiên tuy là tông chủ của Linh Đan Tông, mà Linh Đan Tông cũng được xem là "sạch sẽ" hơn Dược Tông một chút, nhưng toàn tông chia năm xẻ bảy, mỗi trưởng lão giữ một quyền lực riêng, khiến hắn chẳng khác gì tông chủ hữu danh vô thực.
Vậy thì, rốt cuộc là bằng cách nào, hai người như vậy lại có thể chen chân vào, giành được sự hậu thuẫn từ nhà họ Hộc Luật?