Lục Ninh Ninh tiến lên vài bước, ngồi xuống mép giường bệnh của tôi, tay lật qua lật lại quả táo, mỉm cười:
“Cô cũng khéo thật đấy, biết phải lấy lòng ai.”
Tôi nhướng mày, khóe môi cong cong:
“Cảm ơn nhé. Nhưng cô thì ngốc thật, mãi chẳng phân biệt nổi ai mới thật sự đối tốt với mình.”
Công bằng mà nói, về sau Trình Nhượng cũng từng động lòng với Lục Ninh Ninh.
Nhưng hiện tại, anh ta tiếp cận cô ta, phần nhiều là vì mục đích.
Nếu không phải nhận ra Lục Dực Bạch đối với Lục Ninh Ninh đặc biệt khác thường, Trình Nhượng đâu có hứng thú dây dưa gì với cô ta?
Ngay từ đầu đã mang theo tính toán — nếu chuyện này bị vạch trần, hai người còn có thể ở bên nhau được không?
Tôi bỗng thấy có chút tò mò.
Thế là tôi nghiêng đầu sang một bên, khó nhọc nhìn Lục Ninh Ninh chằm chằm:
“Tổng giám đốc Trình hôm nay trông có vẻ vui lắm. May mà chị có mặt trên xe anh ta, nếu không chắc ảnh chẳng cười nổi rồi.”
Lục Ninh Ninh khựng lại một giây, rồi nhanh chóng nổi giận:
“Cô đang ly gián à? Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cô đúng là đồ ‘trà xanh’, chẳng lẽ là cô để mắt tới A Nhượng rồi nên mới cố tình phá hoại quan hệ của chúng tôi hả?”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Một nữ chính ngốc đến vậy… tự dưng tôi lại chẳng buồn nhắc nhở nữa.
Cứ để cô ta và Trình Nhượng “trói chặt” với nhau, thế thì sẽ không còn cơ hội quấy rầy Lục Dực Bạch nữa — nghĩ vậy, tôi thấy hình như còn tốt hơn.
Tôi lập tức đổi giọng, ngữ điệu mềm mại, mang theo chút ngưỡng mộ:
“Tổng giám đốc Trình đúng là phong độ, cuốn hút, thật sự rất có sức hấp dẫn.”
9
Khóe môi Lục Ninh Ninh nhếch lên, cười lạnh đầy mỉa mai rồi đứng dậy:
“A Nhượng sẽ không bao giờ thích loại con gái như cô đâu.”
“Người anh ấy yêu chỉ có thể là người có thể sánh vai cùng anh ấy — ví dụ như tôi.”
Nói xong, cô ta xách chiếc túi xách hàng hiệu giới hạn, ngẩng đầu kiêu ngạo bỏ đi, không ngoái lại lấy một lần.
Lục Dực Bạch quay về, thấy Lục Ninh Ninh không có trong phòng, liền hơi nhíu mày:
“Ninh Ninh đâu rồi?”
Tôi giả vờ như lơ đãng nói:
“Chắc là đi tìm Tổng giám đốc Trình rồi đó.”
“Mà chị ấy nói cũng đúng thật… kiểu người như anh Trình ấy, phóng khoáng bên ngoài nhưng bên trong lại thâm sâu khó lường, xử lý chuyện lớn luôn bình tĩnh tự tin… đúng là rất cuốn hút…”
Lục Dực Bạch mím môi, ánh mắt chậm rãi nheo lại, tối như đáy vực.
“Ý em là gì? Em muốn yêu đương rồi à?”
Tôi làm như không nghe ra tín hiệu nguy hiểm ẩn trong giọng nói anh, chỉ lười biếng nằm trên giường, từ tốn nói:
“Chị em bảo, thanh xuân là vô giá, muốn yêu thì phải tranh thủ. Dù sao… cũng có anh lo hậu quả rồi.”
Khóe môi Lục Dực Bạch khẽ giật, anh lập tức kéo tay tôi lại, nghiêm mặt:
“Không được nghe lời con bé đó.”
“Ninh Ninh từ nhỏ đã có chính kiến, biết nhiều thứ, chưa chắc đã bị lừa. Nhưng em thì khác. Em quá đơn thuần, chỉ cần là một tên lăng nhăng trong cái giới này cũng đủ khiến em xoay mòng mòng rồi.”
Tôi vô tội chớp chớp mắt, còn mỉm cười dịu dàng:
“Anh nghĩ quá rồi… Em thì có gì để người ta lừa chứ?”
Lục Dực Bạch nghiến răng, gằn từng chữ:
“Lục, Vân!”
Tôi vội giơ tay đầu hàng:
“Rồi rồi, không nói nữa được chưa? Anh ơi… em đau đầu…”
Lục Dực Bạch thở dài, chấp nhận số phận, bắt đầu gọt táo cho tôi như thường lệ.
Không biết từ khi nào, anh đã bắt đầu giống như một ông chú lo chuyện bao đồng, quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ của tôi.
Anh lặng lẽ ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp như đang truyền đạo lý:
“Trên đời này, ngoài anh ra… chẳng có người đàn ông nào đáng tin cả.”
“Lời đàn ông là lời của kẻ lừa đảo. Vân Vân, nếu em mà tin, em không còn là người nhà họ Lục nữa. Nhà họ Lục không có cô gái nào ngu ngốc như vậy.”
Tôi cười toe toét:
“Có mà, chị gái em đó.”
Lục Dực Bạch im lặng.
Vụ tai nạn lần này cũng không quá nghiêm trọng, tôi chỉ bị chấn động nhẹ và vài vết thương ngoài da.
Rất nhanh sau đó, tôi được cho xuất viện và về nhà nghỉ ngơi.
Mỗi ngày, Lục Dực Bạch ngoài thời gian làm việc, thì đều chạy tới hỏi han tôi ăn uống ra sao, ngủ có ngon không, đầu còn đau không.
Khoảnh khắc ấy, người anh trai từng u ám điên loạn như từ trong kịch bản bước ra, bỗng dưng như hóa thân thành một bà mẹ lo toan đủ điều.
Tôi mấp máy môi, vắt óc suy nghĩ, cố gắng nói một cách khéo léo:
“Anh à, anh có thể đi làm đi, không cần ngày nào cũng phải ở nhà trông em thế này đâu…”
Lục Dực Bạch khẽ cười, nụ cười âm u như thể mang theo bóng tối:
“Không trông em, anh sợ hai chị em các em lại thi nhau chạy đến nhà họ Trình.”
Vừa nhắc đến Lục Ninh Ninh, vẻ mặt anh lập tức trầm xuống.
Xem ra… vẫn chưa buông được.
10
Chưa được mấy ngày sau, Lục Ninh Ninh đã dắt Trình Nhượng về nhà.
Tôi sững sờ nhìn Lục Ninh Ninh, không khỏi khâm phục sự can đảm của cô ta.
Sắc mặt Lục Dực Bạch thay đổi liên tục, cơn giận chỉ chực bùng nổ.
Lục Ninh Ninh vội vàng lên tiếng:
“Anh Dực Bạch, em và A Nhượng sắp kết hôn rồi.”
“Em mang thai rồi.”
Tôi thật sự nghi ngờ… Lục Dực Bạch có thể tức chết ngay tại chỗ.
Tôi lo lắng nhìn về phía anh.
Nhưng Lục Dực Bạch lại cực kỳ bình tĩnh — chỉ có chiếc nĩa trong tay anh, từng chút, từng chút bị bẻ cong, mới cho thấy cảm xúc đang dần vượt quá giới hạn.
Trình Nhượng thì lại một tay đút túi, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt bất cần:
“Tổng giám đốc Lục yên tâm, tôi sẽ cưới Ninh Ninh, và sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Tôi quan sát kỹ sắc mặt Trình Nhượng.
Không còn sự cản trở của Lục Dực Bạch, anh ta đối với Lục Ninh Ninh đã chẳng còn mấy cảm xúc sâu đậm như trong nguyên tác.
Ngược lại, Lục Ninh Ninh lại khoác chặt tay anh ta, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc.
Thấy tôi nhìn, cô ta còn cố ý cười đắc ý.
Tôi vội vàng kéo Lục Dực Bạch, đang chuẩn bị bùng nổ, ra chỗ khác, hạ giọng nói:
“Anh ơi… Chị Ninh Ninh đã mang thai rồi. Nếu anh phản đối gay gắt lúc này, sẽ chỉ khiến chị ấy và đứa bé chịu tổn thương thôi.”
Lục Dực Bạch bật cười lạnh:
“Vậy thì phá đứa bé đi. Con của loại người đó, giữ lại làm gì?”
“Anh thật sự muốn chị ấy phá thai sao?”
Tôi nghiêm túc hỏi lại.
Anh hơi khựng lại, không tiếp tục nói những lời trong cơn tức giận nữa.
Anh rất ghét cảm giác bị vứt bỏ. Vì thế, cho dù ba mẹ luôn cưng chiều Lục Ninh Ninh hơn, anh cũng chưa bao giờ thực sự oán hận cô ấy.