Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cầm theo hộ khẩu gia đình, tôi bắt đầu tìm đến từng người họ hàng vay tiền.

Một trăm, hai trăm — không chê ít.

Năm ngàn, mười ngàn — càng không chê nhiều.

Cuối cùng, góp nhặt từng mảnh vụn của lòng tốt — tôi gom được mười lăm vạn.

Tôi giữ lại năm vạn cho em trai.

Dù sau này nó muốn dùng để trả nợ thay mẹ hay tiêu xài cho bản thân… đều tùy ý nó.

Còn tôi — mang theo mười vạn đồng và một trái tim đã chai sạn, lặng lẽ biến mất khỏi thị trấn nhỏ này.

________________________________________

Trên đường ra ga tàu, em trai không nói một lời.

Trước khi tạm biệt, nó khẽ cất giọng:

“Mong là sau này… đừng gặp lại nữa.”

Tôi gật đầu:

“Ừ. Không gặp lại nữa.”

Nó nhìn chằm chằm mũi giày mình, nhỏ giọng:

“… Nhưng số điện thoại của em… sẽ không đổi.”

Tôi không biết phải nói gì,

chỉ khẽ đáp một tiếng:

“Ừ.”

________________________________________

16

Sau khi trở lại trường, tôi tìm gặp quản lý cửa hàng để xin nghỉ việc.

Rồi lấy cớ khác để hẹn Tô Hằng đến.

Vừa thấy anh ấy đến, tôi lập tức nhét túi tiền chứa tròn 10 vạn tệ vào tay anh, rồi quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hét:

“Không được mở! Ngày mai hãy mở! Cũng đừng có tìm em!”

Một tuần sau, các bạn cùng phòng tiễn tôi ra sân bay, chuẩn bị bay chuyến quốc tế.

Ngay trước khi lên máy bay, một số điện thoại lạ bất ngờ nhảy lên màn hình.

Tôi bắt máy, đầu dây bên kia liền vang lên giọng hét điên cuồng quen thuộc của mẹ:

“Tao biết ngay mày không chịu yên phận đi vay tiền! Tao đã bảo anh Lỗ chặn đường mày rồi! Không ngờ cái thằng Thiên Tứ lại ngu đến mức giúp mày chạy trốn!”

“Mày quay về cho tao ngay! Không—mày chờ đấy! Tao lập tức đến tìm mày bây giờ!”

Tôi chưa kịp phản ứng, thì đầu bên kia điện thoại lại tiếp tục gào lên điên dại:

“Mày dám lấy danh nghĩa của tao đi vay tiền người thân? Nghèo đến phát điên rồi hả? Còn dám bắt tao trả nữa chứ? Tao thấy mày khỏi cần học hành gì nữa! Đợi tao bẻ gãy chân mày luôn!”

Ngay sau đó, loa phát thanh ở sân bay vang lên, thông báo chuyến bay sắp khởi hành.

Mẹ tôi lập tức hoảng loạn:

“Mày định đi đâu?! Mày không được đi! Mày là con gái tao, cả đời này phải ở bên cạnh tao!”

“Mày quên rồi à? Mày còn nợ tao tiền đấy! Bốn năm, năm triệu tệ! Cả đời này mày cũng trả không nổi!”

“Tao có sổ ghi nợ, tao đăng lên nhóm họ hàng ngay bây giờ, cho mọi người biết bộ mặt thật của mày!”

Rất nhanh, nhóm chat “Gia đình thân yêu, yêu thương nhau” nổ tung với hàng trăm tấm ảnh chụp hoá đơn, và hơn chục đoạn ghi âm dài 60 giây:

“Tôi vất vả nuôi con gái hơn chục năm, quần áo mà dưới bốn chữ số là không mua, giày mà không năm chữ số thì không thèm mang.”

“Khó khăn lắm mới nuôi nó học đến đại học, vậy mà cuối cùng lại theo trai trốn mất! Còn mượn tiền của người thân để chạy!”

“Trời đánh mà! Mọi người ơi, làm ơn làm phúc phân xử giúp tôi với! Cái đứa vô ơn bạc nghĩa này nó sắp trốn ra nước ngoài rồi! Bỏ lại mẹ nó một mình! Vài ba triệu coi như đổ sông đổ bể luôn rồi!”

Tôi không trả lời ngay.

Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng rực với những dòng tin nhắn từ mẹ — vừa điên cuồng vừa ngọt ngào — chỉ cách nhau vài giây.

Câu sau phủ nhận câu trước. Câu nào cũng chỉ để ép tôi quay đầu.

Tôi cười khẽ, vừa đau vừa mệt.

“Mẹ nợ con một lời xin lỗi, cả đời này cũng không trả nổi.”

Tôi nhấn gửi — không phải trong khung chat riêng, mà ngay trong nhóm “Gia đình thân yêu”.

Cả nhóm bỗng im phăng phắc. Không ai nhắn gì nữa.

Chỉ có tin nhắn riêng từ mẹ bật lên liên tục:

Tôi nhẹ nhàng nhấn chặn.

Màn hình trở nên yên tĩnh.

Loa sân bay nhắc lại lần cuối: “Chuyến bay đi San Francisco sắp cất cánh, hành khách vui lòng…”

Tôi hít một hơi thật sâu, bước qua cổng kiểm tra an ninh —

để lại sau lưng tất cả những tiếng ồn, những áp đặt, những lời yêu thương đầy trói buộc.

Tôi không quay đầu lại.

Không phải vì không yêu, mà vì cuối cùng tôi cũng học được cách yêu chính mình.

Tôi cuối cùng cũng bật cười.