“Vậy… lần em đòi ly hôn, cũng là một phần trong kế hoạch sao?”
Phó Hướng Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt mang chút ấm ức, nhưng nhiều hơn vẫn là xót xa.
14
“Cố tình cãi nhau với anh, cố tình ‘vô lý’ trước mặt mọi người, chỉ để khiến Lâm Chiêu Chiêu mất cảnh giác.
Để cô ta tưởng rằng em chỉ là một người vợ hay ghen bình thường, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Nhớ lại cảnh cố ý kích động anh trong phòng bệnh hôm ấy, thậm chí còn bị anh tát một cái, cổ họng tôi hơi nghẹn lại.
“Em bắt buộc phải để cô ta tin rằng giữa em và anh có rạn nứt, thì cô ta mới dám tiếp cận anh không kiêng dè.”
“Cũng chỉ khi đó, khi em ‘bắt cóc’ cô ta, cô ta mới lập tức gọi Chu Minh đến cứu.”
“Dù sao, trong mắt cô ta, em chỉ là một người phụ nữ mù quáng vì ghen tuông, sao có thể nghĩ rằng đây là một cái bẫy?”
Phó Hướng Kỳ đưa tay nắm lấy tay tôi.
Hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến đầu ngón tay tôi — ấm áp và quen thuộc.
“Anh biết em có lý do của mình.
Nhưng em không nên gánh vác mọi chuyện một mình.
Hôm em nói ly hôn trong phòng bệnh… anh thật sự hoảng rồi.”
Anh ngập ngừng, giọng trầm xuống một chút:
“Còn nữa… lúc anh đánh em…”
“Em biết lúc đó anh diễn cho Lâm Chiêu Chiêu xem mà.”
Tôi ngắt lời anh, khẽ cười:
“Cái tát đó nhìn có vẻ mạnh, thật ra chẳng làm em đau chút nào.
Máu cũng là do em tự cắn môi làm chảy ra thôi.”
“Anh mà nỡ thật sự đánh em sao?”
Phó Hướng Kỳ cũng bật cười, xoa nhẹ đầu tôi, trong mắt toàn là dịu dàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Ba mẹ chồng cùng các đồng đội của Phó Hướng Kỳ bước vào, tay còn xách theo giỏ trái cây.
Vừa vào, mẹ chồng đã nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Tiểu Trúc à, trước đây mẹ trách nhầm con rồi.
Không ngờ con và Hướng Kỳ lại có trách nhiệm đến vậy, vì điều tra mà còn phải diễn một vở kịch lớn như thế…”
Chu Nhạc cũng bước tới, trên mặt đầy vẻ áy náy:
“Chị Viên… xin lỗi chị.
Trước đây em còn hiểu lầm chị, nói chị vừa ngu vừa độc…
Thật ra người ngu nhất chính là em, bị nước mắt của Lâm Chiêu Chiêu lừa suốt bao lâu nay.”
Phó Hướng Kỳ nhìn mọi người, khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần nghiêm nghị:
“Lần này có thể bắt giữ thành công Chu Minh và Lâm Chiêu Chiêu, công lao của Tiểu Trúc là lớn nhất.
Cô ấy không chỉ là vợ tôi, mà còn là một nữ cảnh sát hình sự xuất sắc — là niềm tự hào của tất cả chúng ta.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy sự kính phục.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp —Những ngày tháng giả vờ, nhẫn nhịn, lo lắng, sợ hãi…
Đến giờ phút sự thật được phơi bày, tất cả đều trở nên xứng đáng.
Vài ngày sau, Phó Hướng Kỳ hồi phục xuất viện, tôi cũng quay trở lại công tác tại đội điều tra hình sự.
Cục công an tổ chức lễ tuyên dương cho chúng tôi.
Chu Minh và Lâm Chiêu Chiêu bị khởi tố với hàng loạt tội danh như buôn bán ma tóe, che giấu tội phạm, gây nguy hại đến an ninh quốc gia…
Chờ đón họ sẽ là sự trừng phạt nghiêm minh của pháp luật.
Ba kilogram “bột vui vẻ” từng mất tích năm xưa cũng đã được thu hồi nhờ lời khai của Chu Minh, chưa kịp phát tán ra xã hội.
Buổi tối, tôi và Phó Hướng Kỳ ngồi trên ghế sofa ở nhà, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn rực rỡ chiếu sáng muôn ngàn ngôi nhà.
Cuộc sống sau này của chúng tôi sẽ giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác —
Cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau che chở.
Chỉ khác rằng, lần này…
Chúng tôi không chỉ bảo vệ mái ấm nhỏ của riêng mình…
Mà còn cùng nhau bảo vệ sự bình yên và chính nghĩa phía sau những ánh đèn kia.
(Toàn văn hoàn tất)