Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Phí Thu Dương cầu hôn tôi.
Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì trước mắt bỗng hiện lên hàng loạt dòng chữ chạy ngang:
【Cốt truyện bắt đầu rồi: Nam chính cưới nữ phụ chỉ để cô ấy chăm sóc mẹ mình bị liệt, còn anh ta có thể cùng nữ chính lên thành phố học đại học.】
【Mười năm sau, mẹ chồng qua đời, nữ phụ mới được sống cuộc đời của mình, nam chính mắc bệnh quay về tìm cô ấy.】
【Nữ phụ ngốc nghếch đồng ý hiến một quả thận. Sau phẫu thuật, nam chính mới nhận ra người thật sự yêu anh ta là nữ phụ, bắt đầu màn truy vợ “trên đống tro tàn”. Nhưng nữ phụ lúc đó đã bệnh nặng qua đời trên giường bệnh, kết thúc cuộc đời bi kịch.】
【Cô ấy chỉ là công cụ do hệ thống sắp đặt để tác thành cho nam nữ chính mà thôi.】
Tôi lập tức từ chối lời cầu hôn.
Dòng chữ tiếp tục hiện ra cảnh báo:
【Chiến lược với nam chính thất bại, kịch bản thay đổi, hệ thống chuẩn bị khởi động lại!】
【Nữ phụ trong truyện ngược thăng cấp thành nữ chính văn sảng đi lên đầy cảm hứng.】
Tốt quá, lần này đến lượt tôi làm nữ chính.
1
Khi tôi thấy những dòng chữ ấy hiện lên từng hàng trước mắt, Phí Thu Dương vẫn đang đợi tôi gật đầu đồng ý gả cho anh ta.
Vài ngày trước, tôi vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Sau khi biết tin, đúng lúc này anh ta lại bảo tôi từ bỏ việc học để cưới anh.
“Anh cũng không định học đại học sao?”
Năm đó là 1980, năm thứ tư sau khi quốc gia khôi phục kỳ thi đại học. Trong làng chỉ có năm người dự thi, cuối cùng chỉ có tôi và anh ta đỗ.
Phí Thu Dương hơi do dự rồi mới gật đầu.
“Mẹ anh không ai chăm sóc, anh chỉ có thể từ bỏ việc học. Em nghe lời anh, cũng đừng học nữa. Ngày kia mình tổ chức cưới luôn. Sau này anh đi kiếm tiền nuôi em, em chỉ cần chăm sóc mẹ anh là được.”
【Anh ta đâu có định bỏ học, nói vậy chỉ để lừa nữ phụ bỏ trường thôi. Sau đó sẽ lén đưa giấy báo trúng tuyển của cô ấy cho nữ chính để hai người cùng lên thành phố học. Nữ phụ lỡ mất cơ hội học hành, về sau còn bị chê là không có học thức, không xứng với anh ta, bị nhốt mãi trong làng lo việc hầu hạ mẹ chồng.】
【Sau khi tốt nghiệp, hai người họ ở lại thành phố làm việc, mười năm sau con trai đã vào tiểu học, lúc ấy nam chính mới nhớ đến người vợ tào khang ở quê.】
Nhìn dòng chữ hiện ra lần nữa, tôi bàng hoàng không thôi.
Anh ta thật sự đã tính toán kỹ để lừa tôi như thế sao?
Trước đây anh luôn đối xử rất tốt với tôi, lúc nào cũng khuyên tôi cố gắng học hành.
Nói rằng sau này hai đứa cùng đỗ đại học, có thể thoát khỏi cái làng nhỏ heo hút này.
Tôi đã cố gắng ôn tập suốt một năm mới thi đậu được đại học.
Thế mà bây giờ anh lại bảo tôi bỏ học để cưới anh?
Xem xong đống chữ đó, dù có thật hay không, tôi cũng kiên quyết lắc đầu từ chối cầu hôn.
“Tôi muốn đi học đại học.”
Nghe thấy vậy, Phí Thu Dương lập tức nổi giận.
“Học đại học quan trọng hơn lấy tôi à? Nếu cô dám đi học, tôi sẽ cưới người khác.”
Anh ta bắt đầu trách móc tôi.
“Trong làng có mấy đứa con gái đi học đại học đâu, cô học nhiều thế có ích gì, cũng đâu có thông minh hơn ai. Con gái học cao mấy cũng phải lấy chồng đẻ con thôi. Nếu cô đi học, tôi còn phải đợi cô bốn năm. Nhà tôi ba đời độc đinh, lỡ cô học xong già rồi không sinh được con thì sao.”
Nhà anh ta có cái gì để nối dõi? Nghèo rớt mồng tơi mà còn bày đặt coi trọng chuyện truyền tông nối dõi.
Ngay cả khi tôi học xong đại học cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi, trong mắt anh ta đã là “già, khó sinh con” rồi.
Tôi liền kiếm đại một lý do.
“Muốn cưới tôi thì phải có năm trăm tệ sính lễ, anh có đủ chưa?”
Phí Thu Dương lập tức bật cười chế nhạo.
“Cưới em thì cần gì sính lễ? Mẹ anh nói không cần đưa, mà cũng chẳng chuẩn bị của hồi môn cho em đâu. Ngày kia cưới, em chỉ cần thay bộ đồ mới rồi đến nhà anh là được.”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Ai mà cưới hỏi kiểu để con gái tự đến nhà trai chứ?
Mà chỉ tổ chức tiệc rượu, pháp luật có công nhận đâu.
“Không đăng ký kết hôn sao?”
2
Phí Thu Dương sững người một lúc rồi mới phản ứng lại:
“Dạo này anh bận lắm, mình cứ làm tiệc cưới trước, ba tháng sau đi đăng ký cũng được.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Ba tháng sau thì anh ta đã đi học đại học rồi, lấy gì mà đi đăng ký kết hôn với tôi nữa?
Lúc đó anh ta có thể đường hoàng đăng ký với cô gái mà anh thích, còn mẹ anh thì có sẵn một người giúp việc miễn phí ở quê chăm sóc.
Kế hoạch tính hai đường, đúng là tính toán không sót chỗ nào.
【Nữ phụ sao thế này, độ hảo cảm với nam chính sao cứ tụt hoài vậy? 0, -10, -50, toàn thành số âm rồi, nam chính mau cứu vãn lại đi chứ, không thì cốt truyện làm sao tiếp được nữa!】
Lần đầu tiên hệ thống phát ra cảnh báo bằng âm thanh.
Phí Thu Dương nhíu mày, trông có vẻ khổ sở, Anh ta không muốn nói thêm với tôi nữa.
“Tóm lại ngày kia em đến nhà anh là được. Giờ đưa anh số tiền em bán thuốc mấy hôm trước đi, anh phải mua thuốc, mấy ngày nay bệnh mẹ anh lại nặng hơn rồi.”
Mới vài phút trước còn cầu hôn tôi, nói sau này anh ta sẽ kiếm tiền nuôi tôi.
Giờ đã quay sang hỏi xin tiền ngược lại.
【Nam chính lấy tiền không phải để mua thuốc, mà là vì nữ chính muốn có một chiếc đồng hồ, anh ta muốn mua tặng cô ấy làm quà sinh nhật.】
Đọc xong dòng chữ đó, tôi tức đến không muốn nói gì thêm. Dùng tiền của tôi để mua quà cho người con gái khác, còn mặt dày đòi cưới tôi – đúng là quá đáng đến không còn gì để nói.
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Tiền tiêu hết rồi.”
Trước đây bố tôi làm bác sĩ ở trạm y tế thị trấn, năm ngoái mất vì bệnh nặng.
Lẽ ra tôi có thể được nhận vào làm y tá thay bố.
Nhưng mẹ tôi lại khăng khăng bảo để chị họ tôi – Trần Nguyệt – đi thay.
Nói rằng cha mẹ cô ấy đều đã mất, nếu không có công việc ổn định sẽ khó lấy chồng.
Tôi thì bị giữ lại ở nhà làm ruộng, rảnh rỗi mới có thể lên núi đào ít thảo dược mang ra chợ bán.
Tiền tôi cất giấu được là để đóng học phí đại học, sao có thể đưa cho anh ta được?
Nghe tôi nói hết tiền, Phí Thu Dương lập tức sa sầm mặt, giận dữ trừng tôi.
Đúng lúc đó, chị họ Trần Nguyệt đạp xe về đến cổng, thấy chúng tôi liền dừng lại.
“Anh Thu Dương, anh đến rồi à, đi thôi! Em chở anh một đoạn.”
Rõ ràng trước mặt cô ta có hai người, nhưng ánh mắt lại chỉ dừng lại trên người Phí Thu Dương.
Cái xe đạp cô ta đi là do mẹ tôi mua cho, dùng số tiền mà bố tôi để dành cho tôi đi học.
Mẹ tôi nói người đi làm thì không thể không có xe đạp, nếu không sẽ bị đồng nghiệp coi thường.
Còn việc nhà thì nhất quyết không cho cô ấy đụng vào, sợ làm hỏng tay, đến lúc tiêm cho bệnh nhân sẽ không vững tay.
Cô ta lại rất thích ăn diện, tiền lương làm một năm đều đổ hết vào quần áo và mỹ phẩm, chẳng đưa cho nhà một xu nào.
Mẹ tôi cũng không thấy thế là sai, ngược lại còn khen cô ta khéo léo, biết cách chăm chút bản thân.
Hôm nay cô ta mặc chiếc váy hoa xanh đang rất thịnh hành, một cái váy đó cũng tốn nửa tháng lương của cô ta.
Phí Thu Dương vừa nhìn thấy cô ta liền mắt sáng rỡ, lập tức nở nụ cười dịu dàng.
Anh ta nhẹ nhàng đỡ xe cho cô.
“Sao có thể để con gái chở anh được, để anh đạp xe cho.” Nói xong liền ngồi lên xe.
Trần Nguyệt liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
“Diệp Đường, ba mẹ chị mất sớm, anh Thu Dương tốt với chị một chút, em không giận chứ?”
3
Tôi khẽ lắc đầu.
Người đàn ông này tôi đã không còn để tâm, anh ta muốn tốt với ai cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.
Trần Nguyệt nghe vậy thì rất hài lòng.
Rồi cô ta đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, bắt đầu mỉa mai.
“Diệp Đường, em có thể chịu khó ăn diện một chút được không? Đừng mặc cái kiểu quê mùa như gái làng vậy, nhìn mà chẳng ra làm sao. Đừng nói với ai là em gái của chị nhé.”
Phí Thu Dương cũng liếc tôi đầy vẻ chán ghét.
“Nếu em mà được một nửa sự thông minh và xinh đẹp như Nguyệt Nhi thì tốt rồi.”
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Nguyệt Nhi? Ra là bây giờ anh ta gọi Trần Nguyệt như vậy.
Nói về ngoại hình, tôi còn xinh hơn Trần Nguyệt.
Chỉ là ăn diện thì tốn tiền, tôi tiếc không muốn tiêu thôi.
Còn về học vấn, tôi thi đậu đại học, còn Trần Nguyệt thì trượt, lại còn đứng bét trong năm người dự thi.
Tôi không ngại phản bác thẳng:
“Cô ấy vốn không phải chị ruột tôi, tôi khác cô ấy là chuyện bình thường. Dù sao bố tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi.”
Nghe vậy, mắt Trần Nguyệt đỏ hoe, bày ra vẻ uất ức đáng thương.
Phí Thu Dương liền quay sang an ủi cô ta, rồi lập tức mắng tôi:
“Diệp Đường, Nguyệt Nhi tuy không phải chị ruột em nhưng cũng là chị họ em. Bố mẹ cô ấy đều mất rồi, sao em có thể nói cô ấy như thế? Chút tình cảm chị em em cũng không có, làm em gái kiểu gì vậy?”
Tôi cười khổ, đáp lại:
“Tình cảm? Cô ta đã giành phòng tôi ở, giành luôn công việc vốn thuộc về tôi, giờ tôi còn phải thương cảm gì nữa?”
Thậm chí giờ cô ta còn muốn giành luôn vị hôn phu của tôi, người như vậy có gì đáng để thương?
Dù cô ta sống nhờ nhà người khác, nhưng lại có cuộc sống còn tốt hơn cả con gái chính thức của nhà họ Diệp là tôi.
Nghe tôi nói vậy, Phí Thu Dương cúi đầu không dám nhìn tôi nữa – bởi vì tôi nói toàn sự thật.
Trần Nguyệt thì trừng mắt nhìn tôi, sắc mặt u ám vô cùng.
Cô ta quay sang Phí Thu Dương nói:
“Nóng quá, sáng nay em bảo dì nấu chè đậu xanh, tụi mình mau về nhà ăn đi.”
Nói xong, cô ta ngồi lên yên sau xe đạp, tự nhiên vòng tay ôm eo Phí Thu Dương.
Miệng còn làm nũng:
“Anh Thu Dương, lát nữa nhớ đạp xe chậm chút nha, em nhát gan, đi nhanh em sợ.”
Vừa nói vừa áp hẳn nửa người trên sát vào lưng anh ta.
Thân thể Phí Thu Dương run lên hai cái, mặt lập tức ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng sủng nịnh.
Không hề ngăn cản, trái lại còn nhẹ nhàng dỗ dành:
“Không sao, ôm chặt thêm chút nữa, anh sẽ đạp chậm mà.”
【Nam nữ chính bắt đầu phát “cẩu lương” rồi, tình tiết ngọt quá đi mất.】
【Nữ phụ chắc trong lòng ghen tị lắm nhỉ, mà mới chỉ là khởi đầu thôi, sắp tới còn nhiều cảnh ngọt hơn nữa cơ.】
Đọc tiếp