- Trang chủ
- Cung Môn Hoán Mệnh
- Chương 11
Chương 11
Truyện: Cung Môn Hoán Mệnh
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Phu phụ Diệp gia mưu hại hoàng tự, tội không thể tha, bị phán thu thẩm xử trảm.
Thời điểm thu thẩm, cũng đủ để bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Uyển Dung sống không bằng chết.
Lão phu nhân Diệp gia, từ sau khi bị ta đẩy ngã thì thân thể chẳng còn khỏe mạnh. Nghe được tin phán tội, lập tức bệnh tình trầm trọng, chưa đến một tháng thì qua đời.
Hai ngày trước khi phụ mẫu ta bị hành hình, ta đích thân đến phủ Vĩnh Ninh đưa Diệp Uyển Dung tới nhà giam.
Nàng gầy guộc héo hon, chẳng còn chút dáng vẻ ngang ngược, tự tin năm xưa được nuông chiều mà sinh kiêu.
Trên người chi chít vết bầm tím, chân trái cũng đã què quặt.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt vốn đờ đẫn kia cuối cùng cũng hiện lên chút cảm xúc.
“Ngươi tới để xem ta chết chưa phải không?”
Ta nhìn nàng, cười như gió lạnh thổi qua máu:
“Ngươi còn chưa chết được đâu. Nhưng mà cha mẹ yêu quý của ngươi — ngày mai sẽ bị xử trảm rồi, ta đến là để đưa ngươi tới gặp họ lần cuối đấy.”
Trên xe ngựa, Diệp Uyển Dung nãy giờ im lặng, rốt cuộc cũng cất tiếng:
“Thật ra… ngươi cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước đúng không?”
Ta khẽ cười, chẳng phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
Nàng bật cười như điên, cười đến lệ tuôn như suối:
Trong ngục tối, mẫu thân kích động nắm lấy tay Diệp Uyển Dung, từng lời từng câu đều là quan tâm lo lắng, hoàn toàn quên mất bên cạnh nàng còn có một người con gái khác cũng là ruột thịt.
Dù bà nói bao nhiêu, Diệp Uyển Dung vẫn câm lặng không đáp.
Mãi đến khi bà quỳ xuống cầu xin ta sau này chiếu cố tỷ tỷ nàng nhiều hơn, Diệp Uyển Dung mới rốt cuộc bộc phát:
“Đủ rồi!”
“Ta vẫn luôn cho rằng, tuy ta không có dung mạo như Diệp Uyển Ninh, nhưng có phụ mẫu thiên vị, thì nhất định sẽ thắng được nàng!”
“Nhưng sống đến hai đời, ta đều là kẻ bại trận, đều là ta!”
“Vậy thì yêu thương của các người có ích gì? Có ích gì chứ?!”
“Nếu không phải vì sự thiên vị và nuông chiều mù quáng của các người, ta đã chẳng tự lừa mình dối người, nghĩ rằng thiên hạ này ai cũng sẽ giống như các người mà yêu chiều, dung túng ta. Ta đã không tự tay hủy đi cả hai kiếp làm người!”
“Mẫu thân à… là các người hại ta… thật thảm…”
Mẫu thân đến chết cũng không hiểu, vì cớ gì hai nữ nhi ruột thịt của bà, cuối cùng đều hận bà thấu tận xương tủy.
Từ sau lần ấy, Diệp Uyển Dung rốt cuộc cũng thu liễm.
Nàng không còn náo loạn, cũng không còn bị đánh đập.
Không lâu sau, nàng cùng Triệu Thế Nguyên được phát hiện chết trong phòng, mỗi người trước ngực đều cắm một thanh chủy thủ.
Về phần ta, hai năm sau tái hoài long thai, thuận lợi hạ sinh một vị công chúa.
Đến năm công chúa mười sáu tuổi, hoàng thượng nhường ngôi, thiên hạ có được vị nữ đế đầu tiên của Đại Khởi.
Mà ta cùng trượng phu, cuối cùng cũng bắt đầu tháng ngày tiêu dao sơn thủy, hưởng trọn niềm vui nhân thế.
End